Chương 13
Hoắc Trình Gia vẫn không dao động, vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn.
Khóe mắt cô cay xè, cắn răng ép mình bình tĩnh. Vô tình nhìn lướt qua phật châu trong tay ông ta, đôi mắt tối tăm của Tô Tú Song bỗng sáng lên. Cô hít thở thật sâu rồi mới nói: “Ngài tin phật, tôi cũng tin phật, đây chính là duyên phật. Ngài đồng ý yêu cầu của tôi là nhân từ, tha cho ba tôi sống sót là tích đức cho cậu cả. Nếu ngài muốn cứng rắn cũng được, nhưng không biết chết hai cái mạng thì có thể mang lại vận rủi của cậu cả hay không”
Hoắc Trình Gia bỗng chốc dừng động tác xoay phật châu. Sau khi về già, ông ta bắt đầu tu thân dưỡng tính, bắt đầu thành kính tin phật. Mấy câu nói của cô đúng lúc đâm trúng tim đen của ông ta.
Hoắc Trình Gia đứng lên, sắc mặt bí hiểm, suy nghĩ một lát rồi tối tăm liếc nhìn Tô Tú Song, nói với vệ sĩ: “Mang người ra khỏi rừng”
Tô Tú Song lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Ông chủ, ông Lâm đã đến” Lúc này, quản gia vào nhà thông báo.
“Mời ông ấy vào đây”
Một lát sau, ông Lâm xuất hiện trong phòng khách. Tô Tú Song tò mò nhìn thì thấy ông ta mặc áo dài màu trắng, tóc được búi lên, chòm râu trắng muốt, sắc mặt hồng hào, trông rất có phong thái tiên nhân, dường như ngay cả đi đường cũng như bay.
Hoắc Trình Gia ngồi đối diện với ông †a. Bộ bình trà được bưng lên, đặt trên bàn gỗ lê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/3118469/chuong-13.html