Chương trước
Chương sau
“Á..” Hoắc Dung Thành đau đớn kêu một tiếng. Khuôn mặt anh ta tối sâm, đôi môi nóng rực cố ý lướt qua miệng cô, sau đó mới rời đi. Cuối cùng anh ta vươn tay nâng cằm cô lên: “Ngay cả tay cũng chưa từng nắm? Cô đang oán hận hay là ám chỉ tôi? Bây giờ thì sao? Đã thỏa mãn chưa?”

Tô Tú Song tức giận đỏ hốc mắt. Mộ Đan Nhan xanh mặt, bị tổn thương nặng nề. Cô ta trừng bóng lưng Tô Tú Song, chỉ hận không thể xé xác cô ra.

Hoắc Dung Thành buông tay, đi thẳng ra ngoài phòng riêng. Như thể nghĩ tới chuyện gì, anh ta bỗng quay lại nhìn Tô Tú Song: “Còn không rời đi? Ở đây chờ cái gì?”

Tô Tú Song ngẩng đầu nhìn Mộ Đan Nhan. Ánh mắt Mộ Đan Nhan tràn đầy ác độc và căm thù. Tô Tú Song choáng váng, đang định giải thích, nhưng sau đó chợt khựng lại. Dù gì cũng đã hôn trước mặt mọi người rồi, bất kể cô có giải thích như thế nào thì e rằng Mộ Đan Nhan cũng sẽ không tin. Cô vốn cho rằng chuyện này có thể kết thúc một cách hoàn hảo, nhưng không ngờ bây giờ chẳng những không thể giải quyết, mà còn lửa cháy đổ thêm dầu! Giờ thì Mộ Đan Nhan càng muốn giết chết mình!

Tô Tú Song vừa rời khỏi phòng riêng, Mộ Đan Nhan lập tức gào thét chói tai, đập phá đồ đạc trong phòng. Chẳng mấy chốc, cả phòng đã trở nên ngổn ngang, đám tiểu thư đưa mắt nhìn nhau, đều không lên tiếng mà chỉ im lặng nhìn cô ta đập phá đồ đạc.

Siêu xe màu đen đỗ trước cửa quán bar. Hoắc Dung Thành chân dài nên bước đi cũng lớn, một bước bằng ba bước của người khác, ngay cả vóc dáng cũng cao lớn bá đạo. Tô Tú Song đi theo anh ta, nghẹn cơn tức trong lòng, sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào.

Cô làm lơ chiếc xe, đi thẳng về phía trước, Hoắc Dung Thành như mọc mắt sau gáy, lạnh lùng lên tiếng: “Lên xe”

Tô Tú Song khựng lại, thở hổn hển mấy hơi. Lưỡng lự mấy giây, cô quay lại đi ra cửa sau, mở cửa lên xe.

“Wow, cuối cùng hòa thượng cũng khai trai rồi, thật là hiếm thấy, còn là thỏ bunny nữa chứ! Chậc chậc, biết chơi ghê…” Hàn Văn Thiên lười biếng nằm trên ghế sau, miệng ngậm một chai bia, vừa kích động vừa phấn khởi.

Ánh sáng trong xe rất mờ mịt, Tô Tú Song lại cúi đầu nên anh ta không thấy rõ mặt cô.

“Dáng người không tồi, thật chuẩn, muốn ngực có ngực muốn mông có mông, nhất là cặp chân dài kia, thật hớp hồn người!”

Hoắc Dung Thành không lên tiếng, trong đầu lại hiện lên chiếc váy ngắn không thể che được phần mông kia, tiện tay ném áo khoác ra ghế sau. Tô Tú Song bị áo khoác trùm kín đầu. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Mặc vào.” Anh ta lạnh giọng ra lệnh, đồng thời bật đèn trong xe.

Tô Tú Song kéo áo khoác xuống, kìm nén cơn giận, ngẩng đầu lên.

“Phụt!!” Thấy khuôn mặt của cô, Hàn Văn Thiên sửng sốt, phun bia lên đầy mặt Tô Tú Song. Cô nhíu mày, dùng tay lau mặt.

“Xin lỗi xin lỗi, nè, lau mặt đi” Hàn Văn Thiên ho sặc sụa, sau đó rút khăn giấy đưa cho cô. Tô Tú Song không trả lời, chỉ cầm một tờ khăn giấy, im lặng lau bia dính trên mắt.

“Giải thích… Hoắc Dung Thành đen mặt nói, đồng thời châm điếu thuốc, sương khói màu trắng lượn lờ trong xe.

“Chuyện này…”

“Anh nghe em giải thích…

Tô Tú Song và Hàn Văn Thiên đồng thời lên tiếng.

“Cậu nói đi!” Hoắc Dung Thành ngắt lời hai người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Văn Thiên. Nghe vậy, Hàn Văn Thiên hắng giọng, cẩn thận nói: “Anh nghe em nói này, sau khi anh với nhà họ Mộ từ hôn, ông cụ nhà em tự dưng lại nhằm vào em, bắt em phải đi xem mắt với Mộ Đan Nhan, theo đuổi cô ta”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.