“Lúc nấy con đang tắm, không mang theo điện thoại.” Tô Tú Song nhíu mày, đã quen với việc bị bà ta mắng.
Nghe vậy, Lưu Mộ Liên tức giận đến giơ chân, trào phúng nói: “Tắm á? Bây giờ mày vẫn có tâm trạng tắm rửa hả?
Sao nước tắm không khiến mày bỏng chết đi nhỉ?”
Tô Tú Song không lên tiếng, mặc cho bà ta mắng chửi, nhân tiện rót ly nước ấm uống một ngụm.
Lưu Mộ Liên mắng liên tục ba bốn phút, cuối cùng cũng mệt mỏi, thở hổn hển nói: “Mày chết chưa?”
“Vẫn còn một hơi.” Tô Tú Song bình Tĩnh nói.
“Dù chết, mày cũng phải chết trên giường Hoắc Dung Thành. Đàn ông đều thích những thứ mới mẻ kích thích, mày mang theo công cụ với quần áo mới lạ qua đó trợ hứng, nghe thấy chưa?”
“Cúp máy đây.” Tô Tú Song thật sự không thể nghe được nữa, trực tiếp cúp máy. Cô đứng trước cửa sổ sát đất, thở hắt ra một hơi.
Trừ đi tìm Hoắc Dung Thành, cô đã không còn sự lựa chọn nào khác. Vì mình nên chị gái mới bị Mộ Đan Nhan tống vào tù, cô không thể trốn tránh trách nhiệm. Tô Tú Song cúi đầu nhìn bộ váy thỏ còn chưa kịp thay, tự giễu nhếch môi cười. Bộ quần áo này đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa.
Rượu làm con người ta to gan hơn.
Cô cố ý uống ba ly rượu, sau đó mới ra khỏi phòng.
Cửa phòng Hoắc Dung Thành không đóng lại, vẫn chừa một kẽ hở. Tô Tú Song nhẹ nhàng mở cửa phòng, cong lưng rón rén bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/3118312/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.