Tô Tú Song sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, phản xạ muốn lùi lại. Nhưng liếc nhìn thấy Charles và Amanda ở đối diện, cô lại ép mình dừng động tác.
“Đêm qua em vất vả, ăn sáng mà còn muốn ngủ nướng. Ăn nhiều một chút…” Hoắc Dung Thành chăm chú nhìn cô, khóe mắt như đang mỉm cười.
Nhưng Tô Tú Song chỉ cảm thấy anh ta đang cười như không cười. Mặc dù biết anh ta đang diễn kịch, song Tô Tú Song vấn thấy hoảng hốt. Cô cười gượng, cố gắng phối hợp với anh ta: “Anh cũng thế”
Amanda hâm mộ nhìn Charles: “Họ thật ân ái.”
“Chúng ta cũng vậy.” Charles hôn lên trán bà.
Lương Mật Điềm lạnh mặt, âm thầm nắm chặt bàn tay. Giả vờ giống lắm, không đi đóng phim thì thật đáng tiếc.
Mộ Tư Đồng chống cằm, không nhịn được trợn trắng mắt. Đúng là hai đứa diễn sâu!
Hoắc Dung Thành ngồi xuống ghế, Tô Tú Song không nhịn được bật dậy: “Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một chuyến”
Trước gương trong phòng vệ sinh, Tô Tú Song chống tay lên bệ rửa mặt, thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới thoải mái hơn một chút.
“Diễn kịch giống lắm, cô không làm diễn viên thì thật đáng tiếc” Lương Mật Điềm vừa võ tay vừa trào phúng nhìn cô.
Tô Tú Song mặc kệ con điên này, chỉ dặm son môi rồi xoay người muốn rời đi.
Nhưng Lương Mật Điềm không chịu buông tha cho cô, trực tiếp nắm chặt tay cô. Tô Tú Song bị chọc giận, không kiên nhãn nói: “Cô đủ chưa hả? Rốt cuộc cô muốn thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/3118292/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.