Anh cởi găng tay da màu đen ra, không để ý đến cô, tùy tiện ném chúng lên ghế sô pha.
Tô Tú Song suy nghĩ một chút, cô khách sáo hỏi: “Tôi đang làm sủi cảo, anh có muốn ăn một chút không?”
Anh nhếch môi mỏng ném ra một câu, ‘Nhân gì?”
“Hả?”
Tô Tú Song sửng sốt trong chốc lát, sau khi hoàn hồn mới nói: “Hai loại nhân, một loại là tỏi tây và trứng, một loại là nấm và thịt”
Hoắc Dung Thành cau mày, ngắn gọn nói: “Nhân thịt bò.”
Tô Tú Song tự động dịch lời nói của anh thành: Có phải anh muốn ăn nhân thịt bò không?
Cô thầm nghiến răng, thật hận không thể tát chính mình hai cái, đáng đời cô thích nói nhiều này, thích khách sáo này, thích hỏi loạn này!
Thật đúng là chỉ đáp lại một câu nói, tự gây nghiệt không thể sống mài!
Không còn cách nào khác, cô đành bỏ thìa xuống, lại vào bếp bắt đầu thái thịt bò.
Cũng may là nguyên liệu đầy đủ nên chuẩn bị rất nhanh, không đến 20 phút đã có một đĩa nhân sủi cảo nữa rồi.
Tô Tú Song bưng đến ghế sô pha, trong phòng khách không có Hoắc Dung Thành, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Ai biết được, không bao lâu sau, Hoắc Dung Thành lại xuất hiện ở phòng khách, bộ âu phục đã được thay bằng áo ngủ màu xanh đậm, thắt lưng cũng được nới lỏng, nhìn vô cùng lười biếng.
Anh vừa xuất hiện, Tô Tú Song liền có cảm giác bị áp chế.
Cô khẽ ho hai tiếng, mắt không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/3118262/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.