Nghĩ đến đây, mặt cô đỏ bừng. 
Cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, Tô Tú Song giơ tay lên không ngừng quạt gió, cố gắng làm cho mình không suy nghĩ linh tinh nữa, thân thể cô cũng không được tự nhiên mà vặn vẹo hai cái. 
Ai mà biết được, “bang” một tiếng, đầu của cô đã đập vào cằm của Hoắc Dung Thành. 
Âm thanh rất lớn, nghe có vẻ đụng không nhẹ lắm. 
Quả nhiên, giây tiếp theo, ánh mắt u ám của Hoắc Dung Thành trực tiếp bắn về phía cô. Anh lạnh lùng, không hài lòng nói: Động đậy cái gì?” 
“Anh cách tôi gần quá, cổ tôi hơi ngứa. 
Tô Tú Song cắn môi, dứt khoát nói, nhưng mà thanh âm lại rất nhỏ. 
Hoắc Dung Thành lạnh mặt, môi mỏng hừ lạnh một tiếng, đứng dậy rời đi. 
Cuối cùng Tô Tú Song cũng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu thoải mái chơi đùa. 
Hoắc Dung Thành khoanh chân dài ngồi trên ghế sô pha, nhắm mắt lại, không để ý đến âm thanh làm người khác khó chịu của mạt chược. 
Một giờ sau, đống tiền dày cộp bên cạnh Tô Tú Song chỉ còn lại hai ba tờ. 
Ba người còn lại mãn nguyện đứng lên. 
“Quả nhiên là tay mơ, tôi tặng cô một biệt hiệu nhé, vua sát bài.” 
Hàn Văn Thiên thậm chí còn đặt cho cô một biệt danh rất tử tế. 
Nam Cố Trạch liếc mắt nhìn, nhẹ nói: “Cậu hai Hoắc ước chừng bị thua mất nửa triệu.” 
“Ừ” Mộ Dương Phi sau lưng gật đầu, sau khi tính toán cẩn thận nói: “Chỉ có hơn chứ không kém” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/3118248/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.