Ở lại nhà họ Tô đến 5 giờ, cô cũng chuẩn bị rời đi.
Tô Trọng Quân đứng ở hành lang, lặng lẽ vẫy tay ra hiệu cho cô đi qua.
Tô Tú Song nhíu mày, bối rối đi tới, “Ba, có chuyện gì sao ạ?”
Không nói hai lời, Tô Trọng Quân lấy ra chiếc phong bao màu đỏ, cứng rắn nhét vào túi áo khoác của cô, “Đi đi”
Tô Tú Song không muốn nhận, duỗi tay muốn lấy ra.
Sau đó, Tô Trọng Quân vừa đẩy vừa xô, trực tiếp đẩy cô ra khỏi cửa, đóng cửa biệt thự một cái “râm’.
Tô Tú Song khóc không ra nước mắt.
Nhìn thời gian, cô lên xe điện, đi tới khu trung tâm thương mại đã hẹn với Bạch Tĩnh.
Trung tâm mua sắm ồn ào náo nhiệt, hai người giống như hai con ngựa hoang bị đứt cương, điên cuồng ăn, miệng bọn họ từ đầu đến cuối không thể dừng lại được.
Cuối cùng, sau khi xem một bộ phim hài vui nhộn, hai người mới chào tạm biệt rồi ra về.
Về đến nhà họ Hoắc đã là 12 giờ sáng.
Tô Tú Song dừng xe, ngẩng đầu lên, biệt thự đã hoàn toàn tối đen.
Cô nhướng mày, xem xét tình hình này, Hoắc Dung Thành có lẽ đã ngủ say rồi, hoặc là anh vẫn chưa trở về.
Người ta nói rằng, người càng có tiền thì cuộc sống về đêm lại càng phong phú.
Một người đàn ông đứng trên đỉnh kim tự tháp như Hoắc Dung Thành sẽ chỉ có cuộc sống về đêm càng phong phú hơn chứ không kém, do đó anh chắc chắn vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/3118235/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.