Tô Tú Song nhíu lông mày, nhìn đám người lạnh lùng nói: “Tiền đã không thể kiếm lại được, nếu như danh tiếng làm việc Tô thị cũng bị phá huỷ, hậu quả phải đối mặt là cái gì, các người có nghĩ tới không?”
“Là phá sản, là đóng cửa! Tổn thất tiên cứu vãn lại danh tiếng của công ty, tôi cảm thấy cái thứ hai càng quan trọng hơn.
Cô cởi áo khoác dơ bẩn, ngồi xuống trên sofa, uống một ngụm nước làm trơn cổ họng rồi nói: “Hay là các vị có biện pháp giải quyết tốt hơn, nói ra nghe một chút?”
Nghe vậy, mấy người hai mặt nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Tô Tú Song cũng không thèm để ý đến bọn họ, đi thẳng vào phòng tắm của công ty.
Trên mặt cô, trên người, thậm chí ngay cả tóc tai đều dính trứng gà, một mùi tanh tưởi ngửi thấy vô cùng buồn nôn.
Sau khi rửa ráy sạch sẽ, thay một bộ quần áo mới, Tô Tú Song mới gọi trợ lý lên, mở miệng nói: “Gọi điện thoại cho mỗi người phụ trách quầy hàng, kêu bọn họ chuẩn bị bao lì xì phân phát cho khách hàng trả hàng”
“Hả?” Trợ lý sững sờ: “Còn phải dùng bao lì xì sao?”
“24 tháng chạp mua quần áo thường là đồ mới cho trẻ con mặc vào năm mới, kết quả xảy ra chuyện như vậy, khẳng định không suôn sẻ như vậy thì bọn họ rất sốt ruột, phát tiền lì xì an ủi một chút”
“Vậy mỗi bao đựng bao nhiêu tiền?”
“88 đi, dùng số may mắn, xem như tấm lòng chúng ta muốn đền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/3118192/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.