Ở ánh mắt vô cùng chờ mong của cô, ôn hòa phun ra hai chữ, phản ứng cực kỳ bình thản.
“Lần sau, đổi thành đậu hủ non”
Cuối cùng, anh lại nói thêm một câu.
Đậu hủ non…
Chiếc đũa trong tay Tô Tú Song hơi dừng lại, cảm thấy không hiểu được những lời này có chút a, là thuần túy thích ăn đậu hủ non, vẫn là thích ăn phụ nữ đậu hủ?
Sau khi lấy lại tinh thần, cô ho nhẹ hai tiếng, cảm thấy được chính mình càng ngày càng không trong sáng, tư tưởng đang biến đen.
Lặng lẽ giương mắt, lại liếc người đàn ông một cái.
Anh tao nhã mà thong thả ăn, mỗi động tác đều khó có thể hình dung cao quý.
Lớn lên đẹp, ngay cả ăn cơm đều giống một bức bức tranh làm cho cảnh đẹp ý vui.
Tô Tú Song nhìn đến ngẩn người.
“Có thể nhìn no sao?” đôi mắt Hoắc Dung Thành híp nhẹ, tiếng nói trầm thấp, lại khó được so với bình thường ít đi sự lạnh lẽo.
Lấy lại tinh thần, cô xấu hổ cười gượng, dưới đáy lòng âm thâm mắng chính mình không tiền đồ.
Trương quản gia đứng ở phía sau hai người, lẳng lặng nghe, khó được lộ ra vẻ mặt cười.
Lưu ý đến hành động của người đàn ông, trong lòng Tô Tú Song cuồn cuộn, nghĩ nên mở miệng như thế nào với anh.
Suy nghĩ linh tinh thật lâu, cô quyết tâm, khẽ cắn môi dưới, rốt cục mở miệng, ‘cái kia…
Mới nói ra hai chữ, đã bị tiếng nói vui vẻ của Trương quản gia ngắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/3118148/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.