Hoắc Diệc Phong chỉ vết sẹo trên trán, “Đây là cô đập đúng không, từ nay về sau, giữa tôi và cô có thù, không phải cô chết thì là tôi chết”
Tô Tú Song không thèm chấp cậu ta, khởi động xe điện rời đi.
Mới đi được 100m, xe Rolls-Royce từ bên cạnh phóng qua, thấp thoáng có thể nhìn thấy mặt nghiêng của Hoắc Dung Thành.
Ngay tiếp sau đó là xe Bentley trắng, Hoắc Lăng Tùng dịu dàng nói, “Có cần anh đưa em đi một đoạn không?”
“Không cần” Tô Tú Song cười lắc đầu.
Sau cùng là xe thể thao màu vàng, tâm trạng của Hồ Diệc Phong rất tốt, ngó đầu ra khỏi cửa xe, “Ôi, đi bộ à, lợn còn chạy nhanh hơn cô.”
Vừa nói vừa lấy rác trong xe ra, vứt từng về phía Tô Tú Song.
Nhìn cô hoảng loạn tránh bên trái né bên phải, cậu trực tiếp hôn gió, vui vẻ rời đi.
Tô Tú Song né trái né phải để tránh bị ném trúng, đến xe điện cũng theo đó mà nghiêng ngả.
Chỉ một chút không vững là đến kêu lên cũng không kịp, cả người và xe ngã xuống đất.
Cô bò lên ngồi trên xe, xoa mông đau nhức, cắn chặt răng.
Ba anh em nhà họ Hoắc, đúng là khác nhau một trời một vực, nếu để so sánh chính là trên trời và dưới đất.
Hoắc Lương Thân ôn hòa nho nhã, ở bên cạnh như được tắm gió xuân, hiểu lòng người, rất dễ gần.
Ngoại trừ anh ấy, hai người anh em còn lại căn bản không phải loại tử tế gì.
Hoắc Dung Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/3118123/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.