“Cái tên khốn khiếp kia, dám đá cửa của bổn thiếu gia?” Tống Tu Văn nuốt rượu trong miệng xuống, chửi bới.
“Tao, mày có ý kiến ư?”
Bước vào, Hoắc Dung Thành từ cao nhìn xuống liếc nhìn Tống Tu Văn, ngươi mắt thâm sâu lạnh lẽo, toát ra hơi lạnh.
Sau đó, vẻ mặt anh hung tàn đá một phát qua.
Tống Tu Văn còn chưa kịp phản ứng, bị đá ngay cả người và ghế đều ngã xuống.
Cơn giận dữ bốc lên đầu, tay hắn nắm thành nắm đấm, nắm chặt đến mức xương khớp răng rắc kêu lên, “Tên khốn khiếp, mày giành người của tao, tao chắc chắn là có ý kiến”
Dứt lời, hắn xông thẳng về phía Hoắc Dung Thành.
Chưa kịp ra tay, hai đấm của Hoắc Dung Thành trực tiếp đấm vào lồng ngực hắn, sắc mặt u ám.
Cái võ công mèo cào đó của Tống Tu Văn, vốn dĩ không phải đối thủ của anh, hai ba lượt liền bị đánh đến mặt mũi bầm dập, nằm trên nền đất thở dốc.
Hoắc Dung Thành vẻ mặt ác liệt, tay trái xắn ống quần màu xám khói lên, giây da giẫm lên ngực hắn, cúi người, “Rất thích uống rượu?”
“Liên quan gì đến mày!” Tống Tu Văn vẫn đang bực dọc.
Nhấc chân, mạnh mẽ đạp lên mặt hắn lần nữa, tiện thể còn vặn thêm vài cái.
Tống Tu Văn đau đớn khóc lóc, “Tao sai rồi sai rồi, thật sự sai rồi”
“Thích uống rượu, cho mày một cơ hội, mười bình rượu, thừa một giọt cũng không được phép rời khỏi.”
Hoắc Dung Thành giọng điệu trâm thấp lạnh lẽo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/3118099/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.