“Không nghe thấy?” Hắn nheo mắt nhìn Hoắc Diệc Phong, “Cút ngay: “Anh hai, anh hai, anh hai tốt của em” Hoắc Diệc Phong kéo dài giọng nói, bắt đầu làm nũng.
“Cút” Hoắc Dung Thành vẫn lãnh đạm, trầm giọng nói tiếp.
Hoắc Diệc Phong than thở, “Anh hai, tại sao chứ, cô ấy cũng có lỗi!”
Hoắc Dung Thành liếc cậu ta một cái.
Trong phút chốc, Hoắc Diệc Phong thất thanh, quay đầu lại cầu xin Hoắc Lương Nghiên, “Anh ba, em thật đáng thương, em có sai đâu, anh xin giúp em đi”
Hoắc Lương Nghiên khế cười một tiếng, lông mày tràn đầy ấm áp, “Bán ngỗng là nghề gì thế? Trả lời đúng thì không cần phải chịu phạt”
“Bán ngỗng”“
Hoắc Diệc Phong nghĩ cũng không thèm nghĩ, lập tức trả lời.
Bán ngỗng, bán ngỗng, chắc chắn là bán ngỗng!
Hoắc Dung Thành lạnh lùng liếc hắn một cái rồi thả tờ báo xuống, “Anh nghĩ kiếp trước mày là người bán ngỗng, khốn kiếp.
“Phụt…”
Tô Tử Thanh không nhịn được mà bật cười bất đắc dĩ.
Hoắc Lương Nghiên cũng cười cười, giơ tay lên, bất lực võ vai anh.
Hai vai buông thống xuống, Hoắc Diệc Phong yếu ớt đẩy ghế sang một bên, đứng lên, hung ác liếc nhìn Tô Tử Thanh đang nhếch mép cười, nheo lại đôi mắt đào hoa, “Cuộc đời giống như một con chim nhỏ đang giận dữ, khi thất bại luôn có vài con lợn cười nhạo.”
Tô Tử Thanh khẽ ho một tiếng, mặc kệ anh, làm bộ như không nghe thấy.
Ăn sáng xong, Tô Tử Thanh lên tầng thay quần áo.
Nghĩ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/3118082/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.