Đột nhiên, trước mắt một mảnh đen kịt.
Tiểu Bạch một bên nức nở nghẹn ngào kêu, lấy chân ôm mặt, muốn đêm miếng mặt nạ kéo xuống.
Cửa không khóa mà mở toang ra, Hoắc Diệc Phong xong vào như một cơn gió.
Vừa hay nhìn thấy Tiểu Bạch đang lăn lộn trên đất với miếng mặt nạ trên đầu.
“Tiểu Bạch, mày thật là không biết xấu hổ, gương mặt chó kia cả mày lại dám dùng mặt nạ của bổn thiếu gia?”
Hoắc Diệc Phong híp đôi mắt hoa đào, nhấc chân, một bên nhẹ đạp mông Tiểu Bạch vừa mắng.
Tiểu Bạch hai mắt rưng rưng kêu lên, quả thật là nồi từ trên trời rơi xuống mà.
“Mày cũng thật to gan, mặt nạ của tao mày cũng trộm, quá bướng bỉnh mà, bữa tối nay chân gà cũng không có mà ăn nhé” Hai tay của cậu chống nạnh vẫn còn đang dạy dỗ Tiểu Bạch.
Sau lưng, Hoắc Dung Thành không nói một lời theo dõi hắn, ánh mắt cực kỳ áp bách.
Hoắc Diệc Phong thân thể run lên, xoay người, cười đùa vui vẻ, “Anh hai”
“Hôm nay đi đâu vậy? ” Anh vẫn duy trì tư thế cũ, không hề động đậy.
“Mười mấy năm chưa về nước, em đi tìm hiểu tình hình xung quanh, thêm tí kiến thức, học tập một chút ấy mà”
Hoắc Dung Thành từ trong bờ môi mỏng tràn ra một tiếng cười lạnh, “Bịa đặt lung tung.”
Hoắc Diệc Phong tiếp tục không biết xấu hổ mà cười, tiện thể đưa ra một quyển tạp chí, “Anh hai, anh xem này, chiếc Koenigsegg mới này, vận tốc tối đa đạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/3118070/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.