Trương quản gia cũng đau lòng không thôi, “Tứ thiếu gia, nếu không thì cậu ăn chút gì đi nha”
“Hừ, dù cho tôi có chết đói, cũng sẽ không ăn một miếng nào hết!”
Mắt lại trộm nheo thành một khe hở, liếc mắt nhìn bàn ăn, phát hiện không ai để ý đến mình, nóng nảy lên, dùng chân đạp mạnh ghế sô pha.
Ăn xong bữa tối, Hoắc Dung Thành phải tới thư phòng làm việc.
Hoắc Lăng Tùng cũng trở về phòng, xem xét tình trạng của người bệnh.
Tô Tú Song cũng lên lầu, định thay xong quần áo rồi xuống rửa chén.
Nhìn thấy phòng khách không có ai, Hoắc Diệc Phong đang nằm trên ghế sa lon giả chết lộn nhào một cái như cá chép, chạy thẳng đến bên cạnh bàn ăn.
Cầm lấy bánh cuốn, lại uống hớp bia, thỏa mãn mà kêu, “Oa, thật là ngon!”
Tiểu Bạch nhảy lên dựng lên, lay quần cậu, sốt ruột kêu.
Nghe được được tiếng bước chân từ cầu thang truyên đến, cậu lau mỡ trên miệng, nắm lỗ tai Tiểu Bạch, “Ai cho mày ăn vụng, không sợ bị độc chết hả, một chút ý chí đều không có, sao tao lại có một con chó như mày chứ hả”
Tô Tú Song lành lạnh liếc nhìn cậu ta một cái, dọn dẹp bát đũa trên bàn.
Hoắc Diệc Phong liếm miệng, nhìn đồ ăn bị vứt đi, chỉ cảm thấy đau lòng.
Dọn dẹp xong bát đũa, Tô Tú Song không lên lầu, buổi tối ăn hơi nhiều, lúc này bụng rất căng, có chút không thoải mái, cô định ra ngoài đi dạo một chút.
Tuyết vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/3118064/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.