Ngón tay thon dài của anh ta, nắm lấy một quả cầu tuyết sau đó nắm về phía Hoắc Diệc Phong.
Hoắc Diệc Phong hơi sửng sốt: “Anh ba, sao anh lại bênh vực người ngoài.”
“Người tuyết này cũng có công lao của anh, em phá hủy nó, em xem có phải nên đập không?”
Khuôn mặt dịu dàng của Hắc Lương Thần lộ ra một nụ cười nhẹ.
“Chặc chặc, Bác sĩ Thần, cho anh !”
bốn chữ, anh ném rất hay Tô Tú Song ở bên cạnh nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt sáng rực, khen ngợi dơ ngón tay cái lên.
“Mẹ kiếp!”
Hoắc Diệc Phong nhìn hai kẻ thù trước mặt không thể né tránh được tất cả cầu tuyết ném đến.
Mà Tô Tú Song cũng chờ đúng thời cơ này, nhân lúc anh ta không chú ý, giống như một làn khói đi đến sau lưng anh ta, tỉnh bơ đem quả cầu tuyết nhét vào bên trong quần áo anh ta.
“A, lạnh quá Hoắc Diệc Phong hít một hơi khí lạnh, tuyết dính vào da thịt anh ta, lạnh như băng làm anh ta nhịn không được mà phát run lên.
Anh ta nhảy nhảy lên, giống như trên người anh ta đang bị gắn mìn vậy, thân thể giãy giụa, muốn làm quả cầu tuyết trong áo rơi ra.
Tô Tú Song thấy Hoắc Diệc Phong như vậy, thì cười khanh khách, thậm chí cô còn cười đến mức không thể dừng lại được.
Hoắc Lăng Tùng đứng bên lạnh cô, nở nụ cười nhẹ, tâm trạng rất vui vẻ.
Trong lúc nhất thời trong Hoắc trạch tràn đầy tiếng nói cười.
Ở bên trong.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/3118060/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.