“Còn nữa đâu?”
Đôi đũa bỗng dừng lại, Hoắc Dung Thành mặt không chút thay đổi, khuôn mặt trầm lắng, đoán không ra cảm xúc thật trong đó.
“Còn…” Quản gia Trương khựng lại, suy nghĩ kỹ hồi lâu rồi nó: “Mợ hai từ sáng sớm đã đến công ty vẫn chưa thấy về.
“Ai hỏi cô ta?”
Hoắc Dung Thành lên tiếng, vẻ mặt càng ngày càng sâu, lạnh như sương tháng ba, từng tầng từng đợt lạnh lão tuôn ra.
“Hả?”
Quản gia Trương sửng sốt, có chút bối rối khó hiểu.
Lẽ nào người cậu hai hỏi không phải là mợ hai?
“Hôm nay Tiểu Bạch ăn nhiều, có lẽ đã no. Người hầu dẫn cậu ấy đi dạo một vòng” Quản gia Trương lại nói.
Nghe vậy, trái cổ của Hoắc Dung Thành chuyển động lên xuống, sắc mặt càng lộ vẻ âm trâm hơn, vô cùng sốt ruột xua tay.
Thấy thế, quản gia Trương cũng không dám nhiều lời, vì sợ chọc giận anh, vội vàng tránh sang một bên.
Một bàn đầy những món ngon đắc giá, chỉ có một mình Hoắc Dung Thành ngồi thưởng thức.
Anh chỉ ăn hai miếng, không động thêm món gì, cũng không lên phòng trên lầu mà ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách và lật xem tạp chí.
Quản gia Trương cau mày, vẻ mặt lo ngHĩ.
Cậu hai không về phòng ngủ nghỉ ngơi, mà vẫn ngồi trên sô pha trong phòng khách, chẳng lẽ là đang đợi người sao?
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, trong phòng khách có tiếng bước chân vọng đến, Hoắc Diệc Phong bất chợt hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn.
Không phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/3118028/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.