Hoắc Dung Thành mặc áo khoác đen dài đến mắt cá chân, anh đi bằng trực thăng, cứ như vậy xuất hiện ở ngoài cửa.
Mọi thứ yên lặng…
Người đầu tiên hoàn hồn là Mộ Tư Đồng, vẻ mặt hung tàn và u ám của hắn thoáng lộ ra vẻ căng thẳng và hoảng sợ.
Nhưng Mộ Tư Đồng nhanh chóng kìm nén xuống, trở lại với dáng vẻ cậu chủ lúc thường, cười đùa cợt nhả, cà lơ phất phơ.
“Cậu hai nhà họ Hoắc sao lại đến đây? Cũng không lên tiếng, tôi còn tưởng là ma”
Hắn hút điếu xì gà, ngồi trên ghế, liếc mắt nhìn xem xét Hoắc Dung Thành.
Ông Lâm và Lương Mật Điềm ở phía sau, đã run lên vì sợ hãi, cơ thể như nhữn ra.
Hoắc Dung Thành không nói lời nào, môi mỏng mím chặt, vẻ mặt lạnh lùng đi thẳng tới trước mặt Mộ Tư Đồng.
Lông mày của anh thật sâu, tràn đầy ngập vẻ uy nghiêm đáng sợ, cúi đầu lia mắt nhìn Mộ Tư Đồng, sau đó vươn chân dài hung hăng đá cho Mộ Tư Đồng cả người lẫn ghế ngã nhào xuống đất.
“Người của tao, là người mày có có thể động đến sao?”
Mặt anh lạnh tanh, gắn từng chữ mội.
Mộ Tư Đồng bị đá, cả người tức bốc lửa: “Không phải chỉ là một ả đàn bà lẳng lơ hay sao, đáng để anh nổi điên như vậy?”
“Hàaa…
Đôi môi mỏng của Hoắc Dung Thành khẽ mở, tràn ra một tiếng cười lạnh, đôi giày da đắt tiền, sáng bóng dưới chân giãm lên ngực hắn.
Mộ Tư Đồng từ trước đến nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/3118019/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.