Vốn không để mình bị đẩy vòng vòng, mặt của Mộ Tư Đồng chuyển sang màu xanh, chết tiệt, chó săn!
Lòng bàn tay to khẽ nhúc nhích, gậy điện giật xoay tròn trong lòng bàn tay, Hoắc Dung Thành xoay công tắc một cách xáo rỗng, điều chỉnh dòng điện đến mức tối đa, nhằm vào sau lưng Mộ Tư Đồng.
Mới lần đầu, cơ thể Mộ Tư Đồng run lên kịch liệt, nửa bên mặt tê dại.
Trên mặt không chút biểu cảm, không có một chút sóng gió thăng trầm, anh cầm lấy cây gậy điện trong tay, kích từng đợt từng đợt một.
Mộ Tư Đồng đau đớn không ngừng, mắt trợn ngược, cơ thể chật vật vặn vẹo.
Sau vài lần, Hoắc Dung Thành ném gậy điện vào chân ông Lâm: “Tiếp tục”
Không cách nào, ông Lâm buộc lòng phải nhặt lên, không dám kể lể.
Tay trái Hoắc Dung Thành đút vào túi quần, tay phải cầm điện thoại di động, dùng ngón tay dài vuốt xuống, xem tin tức.
Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ có tiếng kêu thảm thiết của Mộ Tư Đồng vang lên.
Bầu không khí vô cùng u uất và ngột ngạt.
Hai tiếng sau, Mộ Tư Đồng hấp hối, trên mặt máu tươi hòa lẫn mồ hôi, kinh khủng đến dọa người.
Lúc này, truyền đến tiếng đập cửa dồn dập.
Hoắc Diệc Phong hơi nhướng mắt.
Ông Lâm đặt gậy điện xuống, bước tới mở cửa.
Đứng ngoài cửa là vợ chồng nhà họ Mộ, Mộ An Bang và Trương Thiên Dung.
Từ xa, nhìn thấy khuôn mặt đẫm máu của con trai mình, trước mặt Trương Thiên Dung bỗng biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/3118015/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.