Tô Tú Song không xuống tầng ăn tối mà ăn ở trong phòng, hơn nữa cũng chỉ uống một bát cháo thanh đạm thôi.
Buổi trưa tỉnh lại cô đã không thấy Hoắc Lăng Tùng đâu, may là anh ấy đuổi tới đúng lúc nên cô mới còn mạng mà về. Đúng là nên cảm ơn một câu.
Nghĩ đến đây, Tô Tú Song mở danh bạ, định gọi sang lại sợ anh đang có ca mổ, không tiện nhận điện thoại.
Nghĩ một lát, cô soạn một tin nhắn gửi cho anh: “Tôi tỉnh rồi, cảm ơn anh đã tới đúng lúc, cứu mạng tôi”
Một phút sau, có tiếng tin nhắn truyền tới, Tô Tú Song mở ra thấy: “Cô bị điên à? Có bệnh phải đến bệnh viện khám đi, nửa đêm nửa hôm gửi tin nhắn cái gì? Quấy rây chuyện yêu đương của người ta!
Tô Tú Song ngẩn ra.
Chẳng lẽ cô gửi nhầm số à?
Cô nhìn tên trên màn hình, đúng là Hoắc Lăng Tùng mà?
Tô Tú Song nhíu mày gọi thẳng tới.
Đối phương nhanh chóng bắt máy, vừa lên tiếng liền mắng: “Nhắn tin chưa đủ à mà còn gọi điện thoại? Điên nó vừa chứ?”
Tô Tú Song cau mày: “Ai vậy ạ?”
“Ông nội nhà mày!” Bên kia rống một tiếng xong lại lầm bầm mắng bệnh tâm thần, sau đó ngắt máy.
Tô Tú Song cũng tức giận vô cùng: “Hoắc Dung Thành! Mẹ anh chứ!”
Khốn nạn!
Tùy tiện sửa số điện thoại lưu trong danh bạ của cô.
Trưa hôm sau.
Tô Tú Song còn đang ngủ trưa thì di động đặt cạnh gối vang lên, tiếng chuông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/3117995/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.