Ngoài cửa đàn ông còn trẻ tuổi mặc †ây trang màu đen.
“Tôi tìm ngài Hoắc”
Tô Tú Song nghiêng người, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông trên ghế sa lon.
“Đóng cửa”
Anh vẫn không ngẩng lên mà kéo đôi môi mỏng của mình, thốt ra hai chữ.
Tô Tú Song nói một câu xin lỗi, rồi thuận tay đóng cửa lại.
Thời tiết ở nước Anh rất hanh khô, cô mới tới hai ba ngày đã hơi khó chịu, tuy nhiên buổi trưa chỉ có biến hóa qua trang, cho nên cô đắp một tấm mặt nạ dưỡng da màu đen.
Hoắc Dung Thành nhướng mi, anh liếc nhìn khuôn mặt cô.
Sau đó, anh ánh mắt nhìn trong máy vi tính một lần nữa, hơi nhướng mày, thứ đồ chơi kia còn có màu đen?
Lúc này, lại một đợt tiếng gõ cửa truyền tới.
Cũng không còn trông cậy vào người đàn ông này có thể đứng dậy, Tô Tú Song lại ra mở cửa.
Không phòng bị chút nào, Mộ Hải Hưng bị khuôn mặt to lớn màu đen đột nhiên xuất hiện trước mặt mình làm cho hoảng sợ, cả người choáng váng.
Không đợi Tô Tú Song nói, ông ấy đã không xin phép mà chen vào phòng.
“Ngài Hoắc đúng là khó mời thật, ba lần đến mời đều không mời nổi, cho nên tôi không thể làm gì khác hơn là tự mình qua đây quấy rầy ngài” Mộ Hải Hưng nói.
Hoắc Dung Thành ngôi trên sa lon với vẻ mặt lạnh lùng, sau một lúc lâu, anh mới lạnh lùng mở miệng: “Có việc.”
“Tôi có một việc muốn nói chuyện cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/2439250/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.