Nhưng mà, cũng không ảnh hưởng được đến niềm vui thoát chết của cô, quay người lại, vòng tay qua gáy Hoắc Dung Thành: “Chúng ta đều còn sống, thật tốt quá”
“Ừ”
Khoé môi Hoắc Dung Thành cong lên có chút dịu dàng, trâm giọng nói: “
giờ vui mừng cũng quá sớm rồi, cảnh giác lên, không tìm thấy xác, hắn sẽ không chịu để yên đâu”
Nghe thế, cánh tay choàng qua gáy anh ta buông lỏng, sau khi nhận ra hành động vừa rồi của mình có biết bao là thân mật, liên không tự nhiên mà vén tóc lui sau tai.
Ánh mắt liếc đến cánh tay anh, lúc này cô mới phát hiện bị máu nhuộm thành màu đỏ.
“Cánh tay anh chảy máu rồi.”
“Ừ, đi thôi” Hoắc Dung Thành lạnh lùng liếc nhìn vết thương, dường như người bị thương không phải là anh mà là người khác vậy.
“Không đau sao?”
Cô đi theo phía sau nhìn vết thương còn cảm thấy đau đến khó mà chịu được.
“Chút vết thương này mà chịu không nổi còn được coi là đàn ông à?”
Anh khế nhướng mày, giọng điệu cứng rắn, tính tình cũng cứng đầu.
Nơi hai người đi là khu rừng nguyên sinh đầy cây cối, bụi gai không ít, trên mặt đất đều là lá cây, cành cây đan xen.
Không để ý đến cành cây thò ra dưới chân, Tô Tú Song bị vấp ngã xuống đất, đầu gối tê dại, đau đớn, không cử động được: Nghe thấy tiếng động, Hoắc Dung Thành quay đầu lại.
Tô Tú Song che đầu gối, sắc mặt tái mét, đúng là đen đủi vô cùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/2439231/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.