Ánh mắt cô cũng dần trở lại bình thường, lồng ngực phập phồng, chân tay lạnh buốt, nói chuyện cũng không còn lưu loát: “Rắn… Hoắc Dung Thành… có ran.
Hoắc Dung Thành bình tĩnh kéo cô lại, trầm giọng nói: “Ngồi xuống”
Hai chân của Tô Tú Song đã cứng đờ, không ngồi xuống nổi.
Anh ta trực tiếp kéo cô xuống đất.
Sau đó, anh ta cầm lên một con dao nhỏ, dùng mũi dao sắc bén cắt vào miệng vết thương, đẩy ra một ít máu màu đen đặc.
Tô Tú Song đau đến mức cắn chặt môi dưới, suy nghĩ dân dần trở lại.
Máu màu đen, liệu con rắn đó có độc không, liệu cô có bị trúng độc mà chết không?
Trong khi cô còn đang miên man suy nghĩ, đột nhiên Hoắc Dung Thành cúi đầu, áp môi lên miệng vết thương ở bắp chân cô, hút ra từng ngụm máu đen.
Tô Tú Song giật mình, trong lòng run lên, tỏ vẻ hoài nghi nhìn anh ta.
Anh ta rốt cuộc là đang làm gì vậy?
Trong sự bàng hoàng và kinh ngạc, một thứ cảm xúc không thể lý giải cứ từ từ tràn ra trong tim cô.
Dùng miệng hút máu độc ra, có thể sẽ chết đấy, anh ta không biết điều đó sao?
Đột nhiên, cô rút chân lại.
“Lộn xôn cái gì, thật sự không muốn sống nữa à?”
Sắc mặt Hoắc Dung Thành tối sầm lại, hung hăng trừng mắt nhìn cô.
Sau đó, cánh tay dài của anh ta duỗi ra, chẳng nói lời nào mà túm lấy mắt cá chân của cô một cách bực bội: “Nếu không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/2439212/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.