Tô Tú Song nhịn không được mà âm thầm liếc mắt sang, đến hoàng đế cổ đại cũng không độc đoán như vậy, đến cả cười cũng không cho người ta cười sao?
“Nói!” Anh ta trâm giọng, vô cùng độc đoán.
“Tôi đang cười, không biết Cố Hàn đã nghĩ gì khi bước vào cửa hàng đồ lót nưa…
“Đây nhất định là lần đầu tiên anh ta mua đồ lót cho phụ nữ, nhìn qua một lượt, đủ loại màu sắc, đủ mọi kiểu dáng, dày, mỏng, có vòng thép, không có vòng thép, tổng lại khoảng hơn 30 cái. Mua một món đồ riêng tư như vậy, hơn nữa đối phương không phải vợ hay bạn gái, mà lại là vợ của người khác. Lần này, Cố Hàn phải chịu thiệt thòi rồi, chiếm mất trải nghiệm đầu tiên của anh ta, tôi tự thấy có hơi xấu hổ…
Mặt mũi Hoắc Dung Thành cau có lại, giữa hai bên lông mày càng lộ ra vẻ lạnh lão.
Cuối cùng, anh ta đột nhiên đứng dậy, nhặt chiếc áo khoác ở ngoài sofa lên.
“Đi”
Anh ta nói, giọng điệu nghiêm nghị.
Vẻ mặt Tô Tú Song ngẩn ra, anh ta bảo mưa thì trời phải mưa à…
“Đi đâu cơ?”
“Cửa hàng.” Hoắc Dung Thành lời ít mà ý nhiều.
Tô Tú Song cau mày, mờ mịt hỏi lại: “Đã muộn như vậy rồi còn đến cửa hàng làm cái gì?”
Cố Hàn vô cùng chu đáo, ngay cả đồ lót nam, rồi bít tất, thứ gì cần thiết thì đều đã mua đủ rồi.
“Mặc áo lót do người đàn ông khác mua, chẳng lẽ cô không cảm thấy ngượng sao? Hoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/2439199/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.