“Ừm, cũng không đáng ngạc nhiên khi lợi ích của hai bên được tối đa hóa”
Hoắc Dung Thành lấy một điếu thuốc ra, đặt lên môi, những ngón tay mảnh khảnh cầm bật lửa lên châm.
“Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Anh giơ tay lên, nhìn chiếc đồng hồ đính kim cương trên cổ tay, trầm ngâm nói: “Chờ đợi.”
Cố Hàn lúng túng không hiểu, chờ điều gì và đợi bao lâu?
Tô Tú Song tưởng rằng Hoắc Dung Thành sẽ quay trở vê Việt Nam vào chiêu nay, nhưng giờ cũng không thấy động tĩnh gì.
Cô bối rối không hiểu.
Vân Hạn Văn không chỉ ký kết hợp tác với Hoàng gia mà còn đính hôn với công chúa Anna, thậm chí ngay cả Nữ hoàng cũng quyết như vậy, một lòng hướng về Vân Hạn Văn.
Cho dù xem xét thế nào thì tập đoàn Hàn Tỉnh cũng không có cơ hội nào nữa.
Anh không về nước còn chờ điều gì?
Thế nhưng, Hoắc Dung Thành từ trước đến giờ vẫn luôn sâu xa khó hiểu, giống như màn sương đêm mịt mù không thể đoán hay nhìn thấu.
Tối đến.
Cung điện rực rỡ ánh đèn, không khí trở nên náo nhiệt hơn, hầu gái và vệ sĩ bận rộn tới mức di chuyển không ngừng.
Tô Tú Song đứng bên cửa sổ cau mày nhìn khung cảnh nhộn nhịp này.
Lại làm trò gì nữa đây?
Cố Hàn bước vào báo cáo tình hình: “Cậu hai, tối nay Brian sẽ chiêu đãi khách trong cung điện.”
“Còn chưa đính hôn với công chúa mà đã coi cung điện như là nhà của mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/2439184/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.