Quả nhiên, Bạch Tĩnh kết luận về công việc này vô cùng chính xác.
Ngoại trừ giúp mọi người cởi quần áo, thì cũng chỉ giúp mặc quân áo, cả ngày lặp lại mấy động tác này.
Tân Du Du vừa đi vào liền biểu hiện vẻ kênh kiệu.
Tô Tú Song liếc mắt nhìn qua.
Trong khoảnh khắc, trợ lý bên cạnh trừng mắt nhìn cô, giơ tay chỉ về phía cô: “Nhìn cái gì mà nhìn!”
“Nhìn vẻ đẹp của cô ấy”
Tô Tú Song thầm cười lạnh, ngoài miệng lại đáp.
Ai ngờ được, Tân Du Du được khen lại vui như mở cờ trong bụng: “Mắt nhìn người của cô cũng được lắm”
Tô Tú Song rất biết ăn nói, đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy: “Không phải tôi có con mắt nhìn người tốt, là do cô đẹp quá mà thôi”
Cô nghe theo lời khuyên của Bạch Tĩnh, nói ít, làm nhiều, coi bản thân như một người câm càng tốt.
Tần Du Du được khen nên tâm trạng rất tốt, nhỏ giọng hát, không cố tình làm khó nữa.
Dọn dẹp xong bộ quần áo cuối cùng, rốt cuộc cũng được tan làm, Tô Tú Song vươn vai.
Bạch Tĩnh đã chờ ở cửa từ lâu, nhìn thấy cô đi ra liền nhanh chóng chạy qua: “Công việc này thế nào?”
“Ngày nào cũng phải nhìn cơ thể của phụ nữ, tớ đã miễn dịch rồi”
Bạch Tĩnh cười to, dường như nhớ ra điều gì, cô hỏi: “Đúng rồi, cậu đã nhận được thông báo họp lớp chưa?”
“Bảo bối, tỉnh lại đi, chúng ta không phải bạn cùng lớp.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/2436849/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.