Chương trước
Chương sau
Những bạn nữ cũng mỉm cười: “Đúng vậy, chúng tớ chấp nhận lời xin lỗi này”

Trần Tú Nam có chút bất lực, vươn tay ra, chỉnh lại cặp kính gọng vàng lên sống mũi: “Tại sao tớ lại có cấp dưới đi gài bẫy sếp của mình như cậu chứ”

Nghe vậy, mọi người trong căn phòng đều phá lên cười.

Trần Tú Nam cầm ly rượu lên và bắt đầu nâng ly chúc mừng bạn nữ đầu tiên.

Tô Tú Song và Bạch Tĩnh ngồi ở phía cuối ghế sô pha.

“Đồ đàn bà thâm độc, thứ lưỡi dài nhiều chuyện, thật xui xẻo.” Bạch Tĩnh vẫn đang rất khó chịu, tỏ ra bất bình.

Ngược lại, Tô Tú Song ăn miếng dưa hấu trong đĩa trái cây với vẻ mặt bình tính.

Trong thoáng chốc, Trân Tú Nam đã bước đến chỗ Tô Tú Song, niềm nở nói: “Tô Song, tớ mời cậu một cốc.”

Tô Tú Song đặt miếng dưa hấu trong tay xuống, cô nâng cốc nước trái cây lên, sắc mặt vẫn không chút thay đổi: “Thân đã có chồng, không thể uống rượu, tớ xin phép lấy nước trái cây thay rượu.”

Bạch Tĩnh: “…”

Rõ ràng đang nói dối mà mặt lại không đỏ, tim không đập nhanh.

“Vậy là không uống được rượu, thế cậu có muốn uống chút nước nóng hay trà gừng không? Tớ sẽ gọi nhân viên phục vụ chuẩn bị rồi đem lên” Trần Tú Nam ân cần hỏi han.

Khóe miệng Tô Tú Song khẽ mấp máy, ý tứ đáp lại: “Không, cám ơn.”

Lúc này, có rất nhiều bạn đã hát một bài rồi, kể cả Bạch Tuyết cũng đã hát trước khi quay lại từ nhà vệ sinh.

“Bây giờ, chỉ còn Tô Tú Song và Trần Tú Nam là chưa hát, hay là hai người cùng song ca một bài đi?” Từ Chí Trung đề nghị.

“Tớ hát được, nhưng tớ vẫn phải hỏi ý kiến của Tú Song đã” Trần Tú Nam nói.

Ngay lập tức Tô Tú Song lắc đầu từ chối: “Tớ không biết gì về âm nhạc, không hát được đâu, thôi nhé.”

“Thôi mà, mọi người đều là bạn học cũ với nhau, gặp nhau vui là chính.

Không biết hát cũng không sao, điều quan trọng là không làm mọi người mất hứng, phải không?”

Bạn nữ lúc nãy tranh cãi với Bạch Tĩnh nói.

Đến cả từ “mất hứng” cũng nói ra rồi, Tô Tú Song thực sự không thể từ chối.

“Nếu đã như vậy, tớ sẽ hát một đoạn tuồng: Nàng Tô Thị. ” Nói xong cô đứng dậy.

Khi nghe điều này, một nhóm bạn học tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.

Tuồng?

Họ không phải người già, cũng chưa bước sang tuổi trung niên, lại thích nghe tuồng sao?

“Nàng Tô Thị bồng con nhìn về phương xa, người con gái chung thủy đứng chờ chồng đi lính, chờ mãi không thấy chồng về.. “

Tô Tú Song nghẹn ngào, thanh âm vừa nhỏ vừa ngân dài, làn điệu đi sâu vào lòng người.

Những người bạn học mới giây trước còn đang chán ghét giờ đây đã bị lôi cuốn vào, thực sự, tuồng nghe rất hay.

Bạn học nữ ở trong góc lên giọng mỉa mai, lạnh lùng trợn mắt nhìn: “Người khác hát những bài bình thường, cô ta hát tuồng, cô ta nhất định phải khác biệt với mọi người để cố ý thu hút sự chú ý từ người khác.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.