Nghĩ đến đây, cô chần chừ một lúc rồi đột ngột ngồi dậy, chân tay luông cuống giẫm lung tung, miệng vẫn đang lẩm bẩm: “Chết rồi, muộn giờ làm rồi!”
Lúc này Hoắc Dung Thành vẫn chùm chăn kín mít nhưng vừa bị cô giãm lên tóc và cánh tay nên đã thức giấc.
Anh ngồi dậy,kéo chăn bông ra, suýt nữa thì chửi thề, vẻ mặt đầy lạnh lùng: “Tại sao lại đặt đồng hồ báo thức, mới sáng sớm đã khiêu vũ à?”
“Aaa!”
Tô Tú Song giật mình khi nghe thấy giọng nói của anh và hét toáng lên.
Cô quay đầu lại, như gặp phải ma, cô nhìn người đàn ông trước mặt, không tin vào mắt mình, lắp bắp nói: “Anh … sao anh lại ở đây?”
“ý em là gì?”
Hoắc Dung Thành ngả người ra sau, hỏi lại.
“Em làm sao mà biết được!”
Cô nhướng mày, nhanh chóng nhìn xuống quần áo của mình.
Chiếc áo len trắng và quần jean mà cô mặc hôm qua vẫn rất gọn gàng chỉn chu.
Ký ức đêm qua dần dần hiện lên trong đầu cô, Tô Tú Song lên tiếng, nhẹ giọng hỏi: “Tối hôm qua anh bế em lên sao?”
“Chẳng lẽ là em tự bò lên sao?”
Hoắc Dung Thành liếc cô một cái.
Tô Tú Song ho nhẹ một tiếng, cô nói tiếp: “Vậy sao anh không đánh thức em?”
“Ngủ say hơn lợn, em nghĩ sẽ gọi được sao?”
Tô Tú Song lặng lẽ hít một hơi thật sâu, kiêm chế ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng. Rồi có một ngày cô sẽ bị người đàn ông này làm cho tức điên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/2436830/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.