Trong phòng trên tầng.
Hoắc Dung Thành nhìn chằm chằm đồng hồ trên cổ tay, mười giờ rồi vẫn chưa về.
Người phụ nữ đáng chết!
Sắc mặt Hoắc Dung Thành u ám đến cực điểm. Anh lại nổi cáu trong lòng, hừ hừ, dám làm trái quy tắc của anh, cô càng ngày càng có can đảm đấy.
Anh cầm ly nước lên, bàn tay siết chặt lại, giữa hai hàng lông mày hăn lên những nếp nhăn u ám.
Lúc này quản gia Trương bước vào, bưng một bát cháo hoa quế và mì trường thọ: “Cậu hai, cậu ăn thêm chút gì đi.”
“Cút đi!”
Sắc mặt anh ta lãnh đạm, nghiêm nghị nói: “Cô ấy vẫn chưa về sao?”
“Vẫn chưa về !” Quản gia Trương nói: “Không thì cậu hai đi nghỉ trước đi, tôi sẽ chờ mợ hai về. Khi nào cô ấy về tôi sẽ gọi cậu ngay.”
Nghe vậy, Hoắc Dung Thành trừng mắt nhìn ông: “Ai nói tôi đợi cô ấy?”
“Bây giờ đang là giờ cao điểm sau khi tan sở, đi trên đường rất dễ bị tắc nghẽn. Mợ hai về muộn là chuyện bình thường.”
“Đường riêng của nhà họ Hoắc sẽ bị kẹt sao?”
Quản gia Trương vắt óc suy nghĩ một chút rồi nói: “Mợ hai không có xe, có thể cô ấy đã bắt xe buýt hoặc taxi, đi trong thành phố có thể hơi tắc một chút”
“Cô ấy không có xe?”
Quản gia Trương gật đầu: “Trước đây cô ấy đi xe điện, nhưng sau đó bị mất xe.
Có hôm thì cô ấy bắt taxi, hôm thì đi xe của cậu hai”
Hoắc Dung Thành nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/2435389/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.