Bị Tô Tú Song chọc lét như thế, anh có chút sụp đổ, không nhịn được, môi mỏng nhếch lên, nở nụ cười nhẹ.
Bình thường người đàn ông này luôn mang vẻ lạnh lùng, cấm dục, hiện giờ ánh mắt lại sáng lên, bắn ra xung quanh, giống như vật phát sáng vậy, khiến người ta không thể rời mắt.
Quả nhiên, đàn ông đẹp trai không chỉ có khuôn mặt ưa nhìn mà ngay cả từng sợi tóc cũng đẹp, khi cười lên đúng là chết người mà.
Tô Tú Song hơi ngẩn ra, nhìn chằm chăm.
Đồng thời không khỏi thầm nghĩ, nụ cười của Hoắc Dung Thành đúng là lưỡi dao chết người, là thuốc gây nghiện mà.
Ngay cả cô là người ngày nào sớm tối cũng ở chung mà còn không miễn nhiễm được, nhìn đến choáng váng, huống gì là người ở bên ngoài nhìn thấy, thì điên cuồng cỡ nào chứ?
Đột nhiên, bắt gặp tâm mắt thân thờ của cô, Hoắc Dung Thành nhướng mày, cơn tức giận tích tụ trong lòng cũng bị quét sạch, tâm trạng rất tốt: “Sao, bị mê hoặc hả?”
Tuy giọng điệu trầm thấp nhưng rõ ràng có chút đắc ý với kiêu ngạo.
“Anh đừng nói nhảm”
Gò má Tô Tú Song đỏ lên, có chút không tự nhiên mà dịch chuyển ánh mắt, không nhìn anh nữa.
“Sao lại đỏ mặt?” Hoắc Dung Thành cười nhẹ.
“Nóng… nóng..”
“À..” Anh giễu cợt cô, thong dong nhìn khóe miệng cứng ngắc của cô: “Chỉ cần vừa nói dối thì liền nói lắp, không ai nói cho cô hả?”
… Tô Tú Song cắn răng, khó khăn phản bác: “Tôi không có”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/2435366/chuong-358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.