Tô Tú Song ngây người, dừng bước.
“Chân ngắn, đừng đi lạc” Giọng nói của anh khàn khàn, trong khi nói, nắm chặt tay cô hơn, bước lớn về phía trước.
Tô Tú Song đi theo sau, nhìn bàn tay hai người nắm chặt, cắn môi, đáy lòng tê đại.
Trong bãi đỗ xe, Cố Hàn ngủ say không biết trời đất gì, vừa tỉnh dậy, cũng không nhìn thấy bóng dáng hai người, anh ta lau nước miếng bên miệng, lười biếng vươn vai.
Đây là đi chọn quà, hay là đi làm quà vậy, đi đến tận ba tiếng liền.
Vừa ngồi ngay ngắn dậy, nhìn thấy hai bóng người đang đi đến, anh ta ngay lập tức xuống xe, thái độ cung kính mở cửa sau.
Về đến nhà họ Hoắc, ai về phòng người nấy.
“Ngủ ngon” Giọng nói Tô Tú Song nhẹ nhàng, lên tiếng.
Hoắc Dung Thành nhếch môi, gương mặt ôn hòa, tâm tình rạo rực: “Ừm”
Nhà họ Mộ.
Mộ Đan Nhan đang uống tổ yến, nhận được một tin nhắn, là của người chị em gửi đến, cô mở ra.
“Tôi đi siêu thị, ngẫu nhiên bắt gặp con hồ ly tỉnh kia, có chụp lại mấy tấm hình, cô xem xem.
Trong lúc nói, gửi đến một loạt ảnh, là những bức ảnh Tô Tú Song được người đàn ông ôm trên sân khấu.
“Cô nói xem, người đàn ông này có phải là Hoắc Dung Thành không?”
Nhất thời, sắc mặt Mộ Đan Nhan trở nên dữ tợn, cảm xúc kích động/’ Sao có thể là Hoắc Dung Thành, anh ấy đến siêu thị cũng không vào, sao có thể làm chuyện này được?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/2435340/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.