Người đàn ông nổi giận đùng đùng đi tới, hai tay nắm quyền, khớp xương bóp rắc rắc rắc rắc vang dội: “Xem ra mày không muốn sống nữa!”
Mà Hoắc Dung Thành không thèm liếc đến ông ta, lạnh lùng hướng về phía bên trong xe: “Đi ra, giải quyết.”
Lời vừa dứt, Hoắc Diệc Phong xuống xe, híp cặp mắt đào hoa nhẹ nhàng cười một tiếng, khởi động gân cốt, xông lên.
Loại chuyện chửi nhau này, cậu ta luôn luôn thích nhất.
Dưới ba đòn, người đàn ông bị đánh gục ngã xuống đất.
Nhấc chân, Hoắc Diệc Phong một cước giãm lên ngực người đàn ông, khóe miệng nhếch lên: “Có vấn đề, đi tìm luật sư nhà họ Hoắc giải quyết, có điều rất có thể ông sẽ bị luật sư tố cáo đến táng gia bại sản, chọc ai không chọc, cứ phải chọc vào anh hai tôi.”
Nhà họ Hoắc, anh hai, lẽ nào là cậu hai nhà họ Hoắc?
Trong nháy mắt, người đàn ông sợ đến mức sắc mặt ảm đạm, giống như là bị người bóp cổ, một chữ cũng không nói nổi.
Thấy vậy, Hoắc Diệc Phong lại thấp giọng nói: “Có điều, cũng không phải là không có biện pháp giải quyết, cho tôi ba mươi triệu, tôi giúp ông nói vài câu tốt †rước mặt anh hai, có được hay không?”
“Đồng ý, cám ơn cậu chủ.” Người đàn ông lấy lại tinh thần, không ngừng gật đầu.
Hoắc Diệc Phong giật giật mí mắt.
“Gọi điện thoại cho Lăng Tùng, để cho nó tới một chuyến.” Hoắc Dung Thành trầm giọng nói.
“Vâng, anh hai.” Hoắc Diệc Phong nhanh chóng gọi điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/2434948/chuong-381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.