Đôi môi mỏng của Hoắc Dung Thành giật giật, trâm giọng nói: “Cái miệng của em chỉ có tôi mới có quyền dùng. Tôi cảnh cáo em, lần sau em còn dám để miệng đụng chạm vào người đàn ông khác, tôi sẽ khâu nó lại.”
“Ấu trí”
Tô Tú Song thấp giọng mắng chửi, trong lòng kích động, tim cô cũng đang kịch liệt co bóp.
“Em có thể thử”
Đột nhiên, một âm thanh “ọc ọc”
không thích hợp với hoàn cảnh vang lên.
Tô Tú Song có chút xấu hổ, cúi đầu đưa tay xoa nhẹ lên bụng.
“Muốn ăn gì?”
Hoắc Dung Thành nhướng mày cười nhìn cô chằm chằm.
“Lẩu: Tô Tú Song khẽ liếm môi dưới, không hiểu sao lúc này cô rất muốn ăn lẩu nóng hổi, cay nồng.
Chỉ nghĩ về nó thôi cũng khiến cô thèm ăn lắm rồi, tiếng réo rắt trong bụng lại vang lên.
“Không được” Hoắc Dung Thành nhướng mày liếc nhìn cô, trâm giọng ném thẳng hai chữ về phía cô.
“Tại sao?”
“Chỉ được ăn đồ ăn nhẹ”
Trong nháy mắt, bả vai Tô Tú Song suy sụp, năng lượng toàn thân như bị lấy đi hết, cả người mềm nhữn, không còn sức lực nhấc lên được nữa.
“Thể lực của tôi không tốt nên vừa rồi mới ngất đi, hiện tại cần phải bồi bổ cơ thể, nên ăn lẩu sẽ không có vấn đề gì, hoàn toàn ổn!”
Cô tìm một cái cớ và cố gắng thuyết phục Hoắc Dung Thành.
Lần này, thậm chí Hoắc Dung Thành cũng không thèm nhướng mi, coi như không nghe thấy, chỉ nhìn văn kiện trước mặt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/2434318/chuong-475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.