Thời tiết tháng ba thỉnh thoảng vẫn hơi se lạnh.
Đột nhiên, một cánh tay bá đạo ôm lấy eo cô, Tô Tú Song đột nhiên bị người đàn ông ôm vào lòng.
Chiếc áo khoác đen khoác lên người cô chắn cơn gió lạnh.
Một cảm giác khó tả tràn ngập trong lòng, Tô Tú Song cảm thấy rất ấm áp, từ cơ thể đến trái tim đều cảm nhận được ấm áp.
Quần áo của anh rất ấm, cánh tay của anh cũng nóng bỏng.
Trở lại phòng bệnh đã 11h30 tối.
“Anh không về nghỉ ngơi sao?”
Tô Tú Song nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha.
“Ai nói tôi muốn trở về?”
Hoắc Dung Thành khẽ liếc cô một cái rồi rút điện thoại ra làm gì đó, một lát sau thì anh đưa cô ra khỏi phòng bệnh.
Đổi sang một phòng bệnh V.I.P.
Trong phòng có đầy đủ vật dụng, muốn cái gì có cái đó.
Tô Tú Song nhìn quanh phòng rồi quay đầu lại, chỉ thấy Hoắc Dung Thành đã cởi quần tây, áo khoác và áo len.
“Anh… anh làm gì vậy?”
Không kìm được, cô hơi lắp bắp.
“Đi tắm”
“Anh về nhà mà tắm rửa”
“Không về, chăm bệnh” Hoắc Dung Thành cũng không thèm nâng mắt nhìn cô một cái.
“Tôi đã khỏe rồi, tôi có thể đi lại và ăn uống mà không cần phải có người chăm sóc, ở cùng”
Hoắc Dung Thành hơi nheo mắt lại, giọng điệu trầm xuống: “Tôi có thể ở cùng em, nói nhiều lời vô nghĩa thế làm gì, uống rượu xong không lái xe được.”
Tô Tú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/2434312/chuong-478.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.