Chương trước
Chương sau
Vừa tới bệnh viện, xe còn chưa dừng ổn thì Hoắc Dung Thành đã nhảy ra, bước bước lớn xông vào bệnh viện.

Lập tức liền có y tá đẩy cán cứu thương tới, trực tiếp đẩy vào phòng phẫu thuật.

Cửa phòng phẫu thuật đóng lại, đèn báo bên ngoài đã biến thành màu đỏ.

Ánh mắt Hoắc Dung Thành nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ chết chóc, đè nén tới mức không ai dám lại gần.

Cố Hàn đứng cách anh ba bước, không dám lại gần, cần thận từng ly từng tí mà nhìn sắc mặt ông chủ nhà mình.

Một trận tiếng bước chân truyền đến, Hoắc Lăng Tùng mặc một thân áo blouse trắng xuất hiện trên hành lang, ánh mắt anh mang sự dò hỏi mà nhìn Cố Hàn: “Chuyện gì thế này?”

Đè nhỏ tiếng, Cố Hàn nhẹ giọng giải thích từng câu từng chữ.

Giọng nói cực nhỏ, chỉ có hai người nghe thấy.

Nghe vậy, khuôn mặt trước giờ vẫn luôn dịu dàng ấm áp của Hoắc Lăng Tùng cũng phút chốc trở nên âm trâm nghiêm túc.

Anh đi qua, nhẹ giọng gọi: “Anh hai.”

Nghe thấy tiếng, Hoắc Dung Thanh quay mạnh người qua, ánh mắt âm u nhìn vào anh, góc cạnh cằm càng banh chặt: “Em đi vào làm phẫu thuật cho cô ấy.”

Y thuật của những người khác, anh không yên tâm.

“Anh hai, về trình độ phẫu thuật thì giáo sư Trần ngang tài với em, anh yên tâm, cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu.”

Hoắc Lăng Tùng mở miệng, tiếp tục ấm giọng nói: “Trên áo sơ mi anh toàn là máu, vào phòng nghỉ của em thay một chiếc khác đi, để em trông cho”

“Không cần”



Khóe môi Hoắc Dung Thành hơi nhếch, lời lẽ ngắn gọn mà nhả ra hai chữ.

“Anh hai, anh… Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.

Hoắc Lăng Tùng còn định nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt Hoắc Dung Thành vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật không hề dịch chuyển.

Anh liền thở dài một hơi, đành nuốt hết những lời bên môi lại.

Anh hai có bệnh sạch sẽ, hơn nữa trước giờ vẫn rất nghiêm trọng.

Lúc này lại có thể nhịn được một vết máu lớn trên áo sơ mi như vậy, có thể thấy được sự căng thẳng, lo lắng và sợ hãi của anh.

Anh hai đối với Tô Tú Song, có phải là có hảo cảm, hay thậm chí đã động lòng?

Trong lòng anh âm thầm nghĩ.

Chính vào lúc này cửa phòng phẫu thuật mở ra, y tá bước ra.

Ánh mắt Hoắc Dung Thành liền lập tức như mũi tên lạnh giá bắn qua.

“Bệnh nhân sao rồi?” Hoắc Lăng Tùng hỏi.

“Bệnh nhân mất máu quá nhiều, bây giờ cần truyên máu gấp, cô ấy thuộc nhóm máu A, tôi đi lấy máu”

Trong lúc nói, y tá cũng không dừng lại mà điên cuồng chạy đi, hai phút sau lại quay về, cửa phòng phẫu thuật lại mở ra lần nữa.

Trên hành lang không có chút tiếng động, yên lặng tới mức cho dù cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe rõ được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.