Lúc này, ngửi thấy được hương thơm ngọt ngào nhẹ nhàng, thanh mát riêng biệt toát ra từ cơ thể cô thì anh giống hệt với mấy tên phê thuốc, cứ ngốc nghếch ngu xi mà nhào đến ôm cô vào lòng.
Tô Tú Song nghiến răng nghiến lợi, không nghe thấy gì cả, tôi không nghe thấy gì cả, đến giờ tụng kinh nào!
“Tôi khuyên ông, tốt nhất là nên thành thật một chút, đừng có cái kiểu chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ gì gì đó, nếu không, ông sẽ không gánh chịu được hậu quả đâu.” Cố Hàn lạnh lùng nhìn chằm người đàn ông trung niên kia: “Thông minh lên một chút đi, nếu như chúng tôi chưa phát hiện ra điều gì thì có thể đến đây tìm ông được sao?”
“Thật sự là tôi không làm gì cả, cũng không biết cậu đang nói cái gì, cho dù các người có làm gì tôi thì tôi cũng chỉ có thể nói như thế thôi”
Người đàn ông kia rất cứng đầu, nói như thế nào cũng không hó hé gì, chỉ nói ra một câu như thế.
“Cố Diệu Tình, ông quen người này chứ?”
Đáy mắt của người đàn ông kia lóe lên một tia sáng rất nhanh, nhưng vẫn sống chết cắn chặt răng: “Không quen!”
“35 tỷ mà ông gửi cho cô ta, ông có muốn giải thích gì về số tiền đó không?
Cố Hàn hỏi.
“Tôi đã không quen biết biết cô ta, cũng không hề gửi cho cô ta 35 tỷ gì cả, không có gì để giải thích hết” Người đàn ông trung niên lại tiếp tục nói: “Nếu như các người vì bị tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/2433915/chuong-552.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.