“Đường đường là nhà họ Mộ cao sang quyền quý, mà đến cả một chiếc tách trà cũng không mua nổi, đúng là vừa nghèo túng lại vừa đáng thương, đến cả mấy tên ăn mày xin ăn trên đường cũng có đến ba bốn cái chén để xin ăn”
Tô Tú Song mở miệng cười, chế giêu nói.
Cô cũng không hiếm lạ gì với mấy ly trà của nhà họ Mộ, uống vào còn sợ bản thân bị bẩn miệng!
Cô cố ý nói như thế cũng chính là muốn khinh bỉ Trương Tuyết Dung mà thôi.
Quả nhiên, nghe xong lời này, Trương Tuyết Dung tức giận không nhẹ, con khốn này, mồm mép nhanh nhảu thật!
Nghe thấy lời này, môi mỏng của Hoắc Dung Thành cũng cong lên cười như không cười, đáy mắt còn chứa đựng sự đắc ý.
Không hổ là người phụ nữ của anh.
“Muốn uống trà thì về nhà tha hồ mà uống, ba thứ trà như thế này mà em cũng có thể coi trọng được sao?” Anh cau mày thâm trầm, tiện mồm không thèm đoái hoài đến ai nói ra một câu.
Dám bắt nạt người phụ nữ của anh ở ngay trước mặt anh, xem anh là người chết rồi sao?
Phụt…
Tô Tú Song cố kiềm chế bản thân để không phải bật cười ra tiếng, cố ý nói: “Loại trà này ấy à, em không để vào mắt ấy chứ, màu sắc kém như thế, vừa nhìn đã biết không phải trà gì ngon rồi, em muốn uống trà của anh mua cơ”
“Ừ, hồng trà còn rất nhiều, trở về sẽ pha cho em uống” Hoắc Dung Thành khẽ động đậy môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/2433905/chuong-557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.