Người đàn ông này, có cần mặt mũi nữa không đấy?
Bạch Tĩnh ở một bên nghe thấy những lời ám chỉ trần trụi này thì mặt cũng ửng đỏ.
“Đi ăn trưa cũng có thể thôi, nhưng mà Bạch Tĩnh phải đi cùng chúng ta” Tô Tú Song khẽ ho hai tiếng, hằng lại cổ họng, chuyển dời đề tài nói chuyện.
Hoắc Dung Thành cau mày: “Cô ta thích làm bóng đèn sao?”
Nháy mắt, bầu không khí trở nên vô cùng ngượng ngùng.
Bạch Tĩnh chưa từng bị người ta ghét bỏ như thế, cô ấy vén hết tóc ra sau tai, xấu hổ nói: “Hai người đi ăn đi, buổi trưa tớ còn có chút chuyện.”
“Đoàn phim cũng đã sắp giải tán hết rồi, cậu có thể có chuyện gì sao? Ngồi xe cả một tiếng đồng hồ đến đây thăm tớ, bữa trưa này, cậu phải cùng đi!”
Tô Tú Song nghiến răng nghiến lợi, dứt lời, trừng mắt nhìn Hoắc Dung Thành.
Hoắc Dung Thành cúi đầu nhìn cô.
Người phụ nữ nhỏ nhắn ở trong lòng, khuôn mặt giận dữ, đáy mắt phát hỏa, giống hệt như một con thú hoang nhỏ đã bị chọc tức, tùy lúc có thể duỗi móng vuốt ra cào người.
Anh nhướng mày, nhẹ giọng hừ một tiếng, môi mỏng nhấp nhấp, cao quý nhả ra hai chữ: “Cùng đi.”
Rất hiển nhiên, hai chữ này là nói với Bạch Tĩnh.
“Cậu hai, chắc là nằm ở phòng bệnh bên cạnh thôi.” Cố Hàn đi lên phía trước, giải thích nói: “Cậu hai vẫn luôn thích nơi yên tĩnh, là sơ sót của tôi, bây giờ tôi sẽ cho người dọn dẹp sạch sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/2433863/chuong-578.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.