Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53
Chương sau
Tôi chưa từng nghĩ bản thân sẽ lấy vợ , có đôi lúc chính tôi còn nghi ngờ về giới tính thật của bản thân . Hôm đó ông nội bảo tôi nên cưới vợ , hai chữ "cưới vợ" này cứ như súng nổ bên tai . Không chỉ vì tôi thương ông nên mới cưới , mà là vì bản thân bỗng dưng dấy lên cảm giác muốn trải nghiệm một chút . Khi Minh Hạo gọi điện đến bảo nhà họ Nhiếp sẽ ghé nhà vào sáng mai , tôi mới nhận ra là bản thân thật sự có chút hối hận . Cho đến khi nhìn thấy tấm hình mà Minh Hạo đã để lại . Đó là một cô gái rất rất xinh đẹp đang nở một nụ cười tràn ngập thanh xuân trên một con phố tấp nập người qua lại ở Mỹ . Bản thân vô thức nhớ lại vài năm về trước . Hôm đó tôi đang ngồi trong quán cafe nhỏ nào đó ở trên đường Los Angeles . Cô gái phía trước cứ nhìn chằm chằm tôi khiến tôi khá khó chịu . Hôm đó tôi đang ngồi trong quán cafe nhỏ nào đó ở trên đường Los Angeles . Cô gái phía trước cứ nhìn chằm chằm tôi khiến tôi khá khó chịu . Lại một cô gái đã tia trúng những món hàng hiệu đắt tiền trên người của tôi? Bất mãn nhưng không nói cho đến khi cô gái ở bàn đối diện bỗng nhiên đứng dậy tiến lại gần chỗ tôi đang ngồi . Nhiếp Giai Giai cũng mỉm cười một nụ cười tràn ngập gió xuân , nói với tôi bằng tiếng anh rất lưu loát :" Trên đầu anh có lá" Giật mình với câu nói của cô ấy , tôi đưa tay phủi đi chiếc lá vàng ở trên đỉnh đầu , khi nó rớt xuống , Nhiếp Giai Giai cũng đã bước đi mất . Khá ngại ngùng với suy nghĩ của bản thân trước đó , tôi bật cười thành tiếng . Sau đó cũng chẳng ai nhớ về sự việc ấy nữa. Trở về thực tại , tôi cầm tấm ảnh nhét vào túi sai đó chạy về nhà . Nửa đường rồi mới biết là đã quên điện thoại nhưng tôi khá xốt xắng gặp em ấy đến nỗi chiếc điện thoại có thể sẽ xuất hiện những cuộc gọi quan trọng cũng bị tôi tàn nhẫn bỏ mặc. Sau khi đẩy cửa chính ra , người đầu tiên lọt vào mắt tôi là Nhiếp Giai Giai . Trên người một bộ đồ đơn giản , tóc tùy tiện cột cao , son cũng không thèm đánh chứ nói gì đến quẹt phấn lên mặt . Từ trước đến giờ những cô gái xuất hiện trước mặt tôi không phải người có mùi nước hoa đắt tiền nồng nặc đến khó chịu thì cũng là người có mùi mĩ phẩm son phấn khó chịu . Song , khi tôi vô thức ngồi xuống cạnh em ấy , tôi đã cảm thấy một mùi thơm sữa tắm nhàn nhạt trên người Nhiếp Giai Giai dễ chịu đến cả giác quan cũng phải thả lỏng . Lúc đó tôi nhận ra một điều thật ra chuyện cưới vợ lần này cũng không đến mức khiến tôi phải hối hận . Cho đến khi cả hai cùng nhau ra vườn dạo , cô ấy đã nói rất nhiều rất nhiều lời bài xích tôi . Nhưng những lời đó cứ như rót mật vào tai vậy , ngọt . Biểu hiện tức giận của cô ấy càng mê người . Lúc tìm ra Nhiếp Giai Giai nằm ngủ ở bàn trà rất thoải mái , tôi đã không nhịn được mà bật cười , sau đó đôi chân không tự chủ mà tiến lên bế ngang người cô ấy lên. Khi đã đưa cô ấy đến phòng , tôi mới cảm thấy bản thân cuối cùng cũng xuất hiện một vài phản ứng của đàn ông . Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là :"Ồ mình trai thẳng"1 Nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt , nếu tôi thật sự có gì đó chắc chắn cô ấy sẽ nghĩ tôi là một tên khốn nạn . Lúc này ông nội và mọi người tiến vào , thực chất tôi cũng chẳng phải sợ ông nội đến vậy , tâm trạng của cô ấy có vẻ có chút hỗn loạn nên tôi muốn hành xử khác một chút chỉ để thấy cô ấy cười. Đêm hôm đó là một đêm đầy mất kiểm soát đối với tôi. Lúc gặp cô ấy ở phòng tắm , sau đó cô ấy còn nằm lên giường của tôi . Có một số chuyện phát sinh từ sự việc không thể kiểm soát được của tôi cho đến khi nhìn thấy hàng nước mắt của cô ấy chảy dọc từ khóe mắt xuống gối . Tôi có chút dở khóc dở cười ,mới đầu cảm giác bản thân mình có chút bị xúc phạm , ai đời cô gái còn chưa làm gì ở dưới thân lại khóc như không cam lòng như vậy. Sau đó mới cảm thấy bản thân có chút quá đáng . Tôi trốn tránh ra vườn châm một điếu thuốc cho bình tĩnh , thật ra trước kia tôi khá thường xuyên hút thuốc . Nhưng sự hiện diện của cô ấy đã làm cho mọi thứ xung quanh tôi bỗng chốc thay đổi đến chóng mặt . Lúc còn nhàn nhạt nhả ra làn khói mờ màu trắng , tôi bị giật mình bởi tiếng đóng cửa sổ rất mạnh từ phía phòng của mình . Lúc đó thật chỉ muốn chửi lên một câu "Chết tiệt" Khi tôi quay lại phòng lần nữa thì cô ấy vẫn còn nằm trên giường của tôi ngủ ngon lành . Chiếc áo sơ mi rộng rãi của tôi mặc trên người cô ấy xộc xệch đến mức đã rớt ra khỏi vai , lộ ra bả vai cùng với mảng ngực trắng tinh . Câu "Chết tiệt" được đè nén vào lúc nãy bây giờ thật sự được thốt ra , tôi dứt khoát quay lưng ra khỏi đây , sau đó đến thư phòng đọc sách nhưng đọc kiểu gì thì những hình ảnh của đêm hôm nay cứ liên tiếp xuất hiện trên những trang sách . Đến khi tôi không thể chịu được nữa thì cũng nhận ra đã là gần năm giờ sáng . Tôi dứt khoát rời khỏi nhà đến thẳng công ty . Chăm chú nghe từng người đưa ra dự án cũng đã giúp tôi quên đi một số chuyện khá khó chịu cho đến khi lại nhận được điện thoại của ông nói rằng cô ấy đang trên đường đến đây . Tôi bất lực ngả người ra ghế , giống như ông trời đang trêu ngươi anh vậy , suy nghĩ đầu tiên của tôi trong cuộc gọi này là :"Cô ấy đến đây nộp mạng cho anh à?" Từ Trịnh gia đến công ty thực chất cũng không quá lâu , đã qua hẳn nửa tiếng đồng hồ cũng chưa thấy cô ấy lên , anh nghĩ có phải cô bị kẹt ở quầy lễ tân rồi hay không. Sau đó bất lực nhìn thấy hình ảnh cô gái mới hôm qua còn khóc lóc dưới thân anh giờ lại có thể vênh váo đứng trước mặt một người đàn ông và một người phụ nữ đấu võ mồm , lại còn cân hai . Cũng không muốn chen chân vào cuộc vui này thế nên tôi đã đứng vào một góc gần đó khoanh tay ngồi nghe từ đầu đến cuối . Câu "cục shit mà cô thải ra" đúng là quá hay để miêu tả tên Hàn Thiên Vỹ , lúc đó tôi chỉ thiếu điều đứng ra cho cô ấy một tràng pháo tay hoan hô. Nhận ra cánh tay Hàn Thiên Vỹ có dấu hiệu rung nhẹ , tôi đã chạy ra và đỡ lấy một cú tát cho cô ấy , lúc đó không ai có thể biết được tôi đã tức giận đến thế nào đâu . Có một lần cô ấy hỏi tôi :"Vì em mà anh sa thải cả phó giám đốc của tập đoàn luôn à?" Câu trả lời của tôi là "đúng" . Một nhân viên có tài năng thực thụ sẽ luôn đi kèm với phẩm hạnh tốt. Và công ty anh không có nhu cầu chứa chấp những con người như vậy . Việc Lý Nhã Kỳ bị xe tông cũng chẳng trùng hợp đến vậy . Chỉ là trong lúc tức giận có người dám đe dọa lại còn định cho cô ấy một bạt tai đã khiến tôi có chút mất kiểm soát . Sau đó tôi phải trở về cuộc họp , câu chuyện mất kiểm soát lại được tiếp tục khi cô ấy từ bên ngoài bước vào sau đó dưới sự ngỡ ngàng của chính tôi ngồi thẳng lên đùi mình. Lại là hương sữa tắm nhàn nhạt , chiếc váy cô ấy mặc vừa vặn khi cúi xuống có thể thấy khe khẽ đường thung lũng rất sâu . Cuộc họp xấu số đã bị tôi cho dừng lại và bế ngang cô ấy vào phòng nghỉ . Với hành động lớn mật này của cô ấy , tôi đã quyết định lần này sẽ nhất định không tha . Thế mà cô ấy còn dám chọt tay vào người tôi nói với giọng đầy hứa hẹn rằng sau đám cưới tôi thích làm gì cũng được. Tâm trạng của tôi ba phần bất lực , bảy phần cũng như ba phần . Cuối cùng đành phải thỏa hiệp dẫn cô ấy đi xem đồ cưới. Lúc chiếc rèm được kéo ra tôi còn nghĩ mình lạc vào chốn thần tiên rồi chứ . Không ngờ cô gái ấy hai ngày nữa thôi sẽ là cô dâu của tôi , là vợ tôi, nếu có thể còn là mẹ của các con tôi. Mặc dù vậy nhưng không hiểu sao tôi lại có thể nói ra một câu :"Cũng được" Có vẻ như trước giờ tôi không có thói quen khen người khác . Khi cả hai rời đi , nhân viên còn khen chúng tôi đẹp đôi và chúc trăm năm hạnh phúc khiến tôi cực kì hài lòng và có chút vui mừng khi nghe thấy chữ "trăm năm". Sấp tiền nhỏ trong túi quần tôi đã được tôi đưa cho cô nhân viên đó , coi như thái độ phục vụ của cô ta ngày hôm nay không tệ. Khi cả hai rời đi , nhân viên còn khen chúng tôi đẹp đôi và chúc trăm năm hạnh phúc khiến tôi cực kì hài lòng và có chút vui mừng khi nghe thấy chữ "trăm năm". Sấp tiền nhỏ trong túi quần tôi đã được tôi đưa cho cô nhân viên đó , coi như thái độ phục vụ của cô ta ngày hôm nay không tệ. Sau đó lại là câu chuyện đi xem nhẫn , nhìn ánh mắt long lanh của cô ấy khi đeo chiếc nhẫn lên tay tôi đã biết cô ấy rất thích nhưng cuối cùng chỉ đặt xuống ra hiệu cho nhân viên gói lại rồi rời đi . Có lẽ cô ấy với tôi cũng có ba phần hợp nhau đi ? Tôi còn không phát hiện chính bản thân mình đã cười cho đến khi cô ấy hỏi tôi rằng :"Anh cười cái gì vậy?"
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53
Chương sau