Chủ tịch, mấy ngày anh không ngủ rồi, anh nên chợp mắt một chút đi"
"Pha cho tôi một tách cà phê"
"Nhưng..."
"Hay cậu muốn nghỉ việc, đến tôi cậu cũng muốn quản?"
"Vâng tôi đi pha ngay"
Minh Hạo lắc đầu đi pha cà phê, đây đã là tách thứ 5 trong ngày, mắt anh ta hằn cả gân máu lên mà không chịu ngủ.
Trịnh Minh Vũ bấm gọi cho người nào đó, bên kia nhanh chóng bắt máy.
"Alo"
"Thế nào rồi?"
"Tình hình khá ổn rồi, tôi nghĩ tôi chỉ có thể giúp đến đây thôi, còn lại dựa vào cô ấy hết"
Giọng Cố Vĩ Châu vang lên rõ mồn một.
"Ừm, cảm ơn, có gì giúp đỡ cô ấy nhiều hơn"
"Tại sao cậu không làm điều này nhỉ?"
"Cúp máy đây"
...
Từ sau khi Cố Vĩ Châu rời đi, công ty của Nhiếp Giai Giai vẫn rất ổn định và dần dần đi lên. Người nộp hồ sơ vào làm thì ngày một nhiều, chỉ trong 1 năm đầu tiên thông tin về cô và công ty đã được lên các trang báo đài và nhiều phương diện truyền thông khác.
Nhiếp Giai Giai làm việc hăng say và cũng đã dần buông bỏ được cái tên Trịnh Minh Vũ ra khỏi cuộc đời cô như một cái gai nếu càng để lâu thì càng đau thôi.
Trịnh thị và căn cứ dưới sự làm việc ngày đêm không ngưng nghỉ của anh thì chỉ có lên chứ không xuống, giá cổ phiếu tăng cao, thu nhập ở căn cứ cũng tăng đều đều.
Hôm nay, phóng viên đến và muốn cô chia sẻ điều gì đã dẫn đến thành công của cô ngày hôm nay. Nhiếp Giai Giai cũng niềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bua-cua-trinh-tong/920851/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.