"Dù gì tôi cũng muốn bù đắp cho cô, nếu có chuyện gì cứ nhờ đến tôi"
Thời Địch bỏ lại một tấm danh thiếp rồi rời đi.
- ---------------
Mãi đến khuya Trịnh Minh Vũ mới có thể về nhà. Nhưng vào phòng anh lại chẳng thấy cô đâu.
Bác quản gia vẫn còn thức, anh bước xuống hỏi.
"Cô ấy có nói cô ấy đi đâu không hả bác?"
"Thiếu gia, Phu Nhân có gọi về báo ở lại nhà ba mẹ chơi một hôm"
Trịnh Minh Vũ không nhanh không chậm cầm lấy áo rời đi.
Đến Nhiếp gia, người làm cũng nhận ra nên mở cửa cho anh vào.
Trịnh Minh Vũ đẩy cánh cửa phòng Nhiếp Giai Giai, anh cởi áo sơ mi ra rồi nhẹ nhàng tiến đến nằm xuống.
Nhiếp Giai Giai tỉnh dậy nhận ra mùi hương quen thuộc. Cô bất ngờ xoay người lại.
"Sao anh lại đến đây?"
"Anh xin lỗi"
"Em không cố ý nói vậy đâu, chỉ là..."
Trịnh Minh Vũ áp một ngón tay lên môi cô.
"Em không cần nói gì hết, anh sai rồi"
Nhiếp Giai Giai mỉm cười,ôm lấy Trịnh Minh Vũ,vùi đầu mình vào ngực anh.
Trịnh Minh Vũ nhướn mày vì anh ít khi thấy cô cư xử như vậy.
"Em buồn ngủ không?"
"Em đã ngủ từ chiều đến giờ"
"Vậy... mình sinh con đi?"
Nhiếp Giai Giai nghe vậy liền vùi đầu vào ngực anh sâu hơn.
"Nhưng em vẫn còn buồn ngủ"
Trịnh Minh Vũ không biết nên nói gì, lại nghe cô cười khúc khích.
"Nhiếp Giai Giai"
Anh nhấn mạnh từng chữ.
"Anh đi làm về mệt rồi, ngủ đi"
"Anh không mệt"
Nói rồi, Trịnh Minh Vũ lật người dậy, nhanh tay thoát y cho cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bua-cua-trinh-tong/243770/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.