An Nhiên vẫn ngồi trên giường, nghe bên ngoài lục đục một lúc lâu. Cái đồ ngốc kia chắc chắn sẽ không ngủ trong phòng Minh Châu. Nghe âm thanh này, có lẽ hẳn cũng không ngủ ở sofa mà là… nằm trên sàn nhà?
Quả đúng vậy, Tống Thành trải cái chăn xuống nền nhà, ngay trước cửa phòng An Nhiên mà nằm xuống. Hắn đang bực chính mình, lúc trước có thể hung hắn đè ép cô, làm cho cô không dám ho he phắn kháng, thế mà chưa được.
bao lâu, chính hẳn phải chịu ngậm ngùi, bị người †a đuổi đi cũng không dám phàn nàn.
Nghiệp quật đến sớm quá mài Tống Thành vắt hai tay lên sau gáy, bắt chân chữ ngũ, năm nghĩ ngợi một hồi.
Dứt khoát hẳn phải nhanh chóng đẩy mạnh tiến trình tái hôn. Hẳn biết An Nhiên là người suy xét cẩn thận, lại có quá nhiều tự ti. Cô yêu hắn thật đấy, nhưng nếu hẳn chỉ giữ cô bên mình như một tình nhân thì chắc chắn cô sẽ chạy trốn. Hắn cũng không muốn để cô phải chịu thiệt thòi không danh không phận.
An Nhiên của hẳn xứng đáng được đăng quang ở ngôi vị cao nhất, trở thành con dâu trưởng của nhà họ Tống. Cho nên, hẳn chỉ còn một cách duy nhất là tích cực tìm cách tái hôn với cô, trước khi hai gã sỉ tình Hoàng Kiên và Phan Tùng Hưng nhảy bổ vào phá đám.
“Khụ… khụ..”
Tiếng ho bay qua kế cửa khiến An Nhiên giật mình. Áo của Tống Thành còn vứt đây, hắn chỉ ôm một cái chăn mỏng đi ra ngoài ngủ. Ban đêm lạnh lẽo, sàn nhà thì lát đá hoa, lỡ hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bi-danh-trao-cua-tong-tai/1744851/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.