Sau khi đưa Tống Sơn trở về nhà cũ, Tống Thành vấn lái xe lang thang trên đường, đi một vòng hết cả thành phố Đèn đường mờ nhạt, người trên đường thưa thớt dần, chỉ còn lại một mình hắn không có nhà để về. 
Trong lúc đó, Hà Văn Nhĩ gọi điện thoại tới, hỏi hắn có trở về hay không. Ông nói Vũ Như đã dọn sạch sẽ mọi tung tích khỏi biệt thự, không còn ai làm phiên. 
Tống Thành trầm ngâm, chỉ nói một câu; như cô ta ở lại” Sau đó, hẳn cúp điện thoại Không có An Nhiên, hẳn trở về làm gì nữa? 
Nếu không thể ôm lấy thân thể mềm mại của cô vào trong ngực, không thể ngửi thấy hương thơm dịu dàng của cô, hẳn thà cứ mãi mãi lao đi trên đường cũng không muốn trở lại ngủ trên chiếc giường mênh mông cô đơn kia Hà Văn Nhĩ thoạt nghe không hiểu ý tứ của cậu chủ, sau đó ông cẩn thận ngắm lại, hẳn là nếu Vũ Như còn ở lại thì An Nhiên cũng chưa bị đuổi đi Ầy, cậu chủ cũng thật đáng thương. 
Tống Thành vốn là người ở trên cao phải chịu cô độc, cho nên sâu thẳm trong hắn luôn khao. 
khát có một gia đình ấm cúng. Từ khi có An Nhiên, khuôn mặt lạnh lùng của hắn đã xuất hiện nụ cười, thái độ so với lúc trước ôn hòa hơn rất nhiều. 
Thế mà một cái gia đình nhỏ đầm ấm cứ thế bị xé toạc, một người không thể trở về, người kia không còn muốn trở về. Là người chứng kiến từ đầu đến cuối, ông quản già già không khỏi chua xót. 
Tống Thành cứ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bi-danh-trao-cua-tong-tai/1744849/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.