“Con rể, có chuyện gì vậy?” 
Nguyễn Chính Quốc thấy bên kia không nói lời nào liền cảm thấy kì lạ. 
Tống Thành mờ mịt hỏi: “Trong khoảng một giờ đồng hồ gần đây, cô ấy có gọi cho bố không?” 
“Không thấy gọi. Bố vẫn nói chuyện với Vũ Như mà? 
Kì thực, ông còn đang vui mừng vì con gái lớn đã hiểu chuyện mà nghe lời. Thế nhưng, vốn dĩ Vũ Như không rời đi, nhưng thấy người lớn trong nhà đều toan tính muốn đẩy nhanh giải quyết việc hôn nhân của Tống Thành nên cô đành luyến tiếc rời bẻ, ngoài miệng vẫn là nói cứng với bố mình mấy câu. 
Trong lòng cô biết rõ, nếu không chịu rút lui, Hạ Cấm chắc chắn sẽ đưa tay bóp chết cô. 
“Vâng, con chào bố” Tống Thành vội vã muốn cúp máy nhưng Nguyễn Chính Quốc đã ngăn lại. 
“Khoan đã nào! Có chuyện gì xảy ra? An Nhiên nó làm sao?” 
Tống Thành vội vàng giải thích một câu “Không có gì, chỉ là chúng con mới nói nhau hai câu, cô ấy liền bỏ ra ngoài, di động không mang theo” 
Tút…tút… tút Nguyễn Chính Quốc nhìn điện thoại đã bị ngắt tín hiệu, sắc mặt bất thường. 
Rõ ràng là có chuyện. Tống Thành là người nào? Chính là người là việc lớn không đổi sắc mặt, †âm tính trâm ổn. Thế nhưng hiện giờ lại thiếu kiên nhẫn đến vậy, chắc chắn An Nhiên đã không chỉ đơn thuần là “đi ra ngoài”. 
Khoảnh khắc nhận ra vấn đề này, Nguyên Chính Quốc hơi hoảng, vội vàng quay đầu muốn đi tìm con gái. Hoàng hôn đổ bóng trên mặt đường khiến dáng hình xiêu vẹo của ông càng trở nên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bi-danh-trao-cua-tong-tai/1744836/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.