Tống Thành chỉ kịp thấy trước mắt một màn sương đỏ, trong lòng rớt bộp một tiếng, biểu cảm ngưng trệ. 
Tống Nguyệt Sương đang liều mạng! 
Không kịp chửi thề, hắn sải chân lao đến, đoạt lấy hung khí trên tay em gái, ném ra xa. Tay kia hẳn tóm chặt lấy cảng tay Nguyệt Sương hòng cầm máu một chút. 
Gần như cùng lúc với hắn, An Nhiên cũng vội vàng chạy ra ngoài gọi bác sĩ tới. Ngay khoảnh khắc bước ra đến cửa, hai mắt cô bỗng tối sâm, chân mềm nhũn như say rượu, lảo đảo suýt chút nữa ngã sấp xuống. 
Cô vội vàng chống tay vào tường, cố định thần. Trong đầu An Nhiên kinh hãi nhảy ra một suy nghĩ: Tống Nguyệt Sương sẵn sàng tắm máu bản thân, quyết liệt muốn chia cắt cô và Tống Thành. Khoảng cách xa xôi vạn dặm này sẽ không thể nào kéo gần lại được nữa. 
Nếu không phải vì Nguyệt Sương bị sảy thai, có lẽ An Nhiên đã nghĩ cô bé chỉ là quân cờ của Hạ Cẩm. Nhưng hóa ra lại vì chính cô không xứng đáng để cho người nhà họ Tống nhượng bộ dù chỉ một chút, ngay cả đổi mạng cũng muốn cắt đứt quan hệ của bọn họ với cô. 
“Bác sĩ!” Cô gào lên, mặc kệ đây là bệnh viện. 
“Bác sĩ đâu? Mau tới cứu người!” 
Rầm rập một tràng nữa là tiếng người nhà bệnh nhân trong phòng xôn xao, vội vã tìm cách tháo chạy khỏi phòng. Chớp mắt, phòng bệnh trống hoác chỉ còn lại hai anh em. 
“Chết tiệt!” Tống Thành bị em gái làm cho muốn phát hỏa nhưng tình hình hiện tại lại không cho hắn thời gian nổi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bi-danh-trao-cua-tong-tai/1744833/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.