“Vâng”
An Nhiên biết Tống Thành tìm cho mình một đường thoát thân, lúc này mới dám ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tống Thành vẫn đang nắm giữ cổ †ay Hạ Cẩm, đôi bên giảng co.
Lồng ngực Hạ Cẩm phập phồng kịch liệt, giống như chỉ một tích tắc sau sẽ nổ tung.
“Anh là con trai do chính mẹ nuôi lớn lại ngang nhiên vì một đứa con gái dơ bẩn mà chống đối lại mẹ. Được lầm, Tống Thành, anh giỏi lắm!”
Hắn chỉ nhún vai: “Cô ấy không dơ bẩn. So với nhiều phụ nữ khác còn sạch sẽ hơn nhỉ: Hạ Cẩm tức run cả người. Tình hình này bà không trị được, chắc chắn phải nhờ cậy đến ông xã.
“Mẹ, chuyện hôm nay mẹ bồng dưng đòi đánh con, coi như không có. Chỉ mong mẹ hiểu rằng con một lòng chân thành đối với mẹ, nếu vẫn không thế chấp nhận một đứa con dâu như.
con, cũng xin mẹ đừng khoét sâu thêm khoảng cách, làm tổn thương tình cảm của đôi bên. Bởi vì người đứng ở giữa chịu đựng nhiều đau khổ nhất là chồng con”
Nói xong, An Nhiêu xách thùng nước rời đi Nếu là trước kia, cô sẽ khom lưng, lùi một bước mà khuyên Tống Thành hãy tôn kính mẹ hẳn. Nhưng từ hôm nay trở đi, cô sẽ không thỏa hiệp, cũng sẽ không còn nuôi hi vọng hòa giải với Hạ Cẩm nữa. Hình ảnh bà hùng hổ ra lệnh cho.
Tường Vi đánh cô thật quá ấn tượng, lời nói cay nghiệt của bà khiến cô rùng mình: “… đánh cho thừa sống thiếu chết”
Cô đã làm gì để bà hận cô đến mức ấy?
An Nhiên xếp đồ đạc gọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bi-danh-trao-cua-tong-tai/1744829/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.