Vốn dĩ An Nhiên muốn chuyên tâm dùng bữa, không ngờ Tống Thành đột nhiên khởi lên tính xấu. Hẳn cong ngón tay gắp lấy con tôm, vẫn từ tốn gỡ bỏ lớp vỏ cứng bên ngoài, nhàn nhã quăng ra một quả mìn “Đến giờ vẫn thấy khó khăn không biết nên chọn ai sao An Nhiên suýt tí nữa thì mắc nghẹn. Cô buông đũa, ho sù sụ. Ân Lãm hốt hoảng lấy hộp giấy ăn đưa cho Tống Thành. Anh không dám đưa trực tiếp cho cô. Vừa rồi nghe giọng điệu đậm mùi hờn dỗi như thiếu nữ của tổng giám đốc, nếu anh bất cẩn qua mặt hẳn, nhất định sẽ rất thảm! Quả nhiên, Tống Thành rút khăn giấy đưa cho. An Nhiên lau miệng, sau đó lại chậm rãi bóc tôm, giống như sự việc chẳng liên quan đến hẳn. An Nhiên bực mình nhìn hắn qua làn nước mờ mờ trong mắt. Bạo quân đa nghi! Phan Tùng Hưng, Lê Hiền, Hoàng Kiên, Tống Thành, cô nhất định không thể nói mình không biết chọn ai Cô muốn mảng hắn một câu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, việc cô để hẳn phải lo lắng là không đúng. Dù sao cả hai cũng là vợ chồng, cô phải làm hãn yên lòng. Nghĩ vậy, An Nhiên thận trọng đáp: “Chọn xong rồi, hơn nữa, một khi đã chọn thì nhất định không thay đổi” Tống Thành vẫn duy trì công việc trên tay, ánh mắt chẳng bồn ngẩng lên một lần. Hắn biết chính mình đã được cô lựa chọn, thế nhưng… “Em chọn ai?” “Tống Thành” Âm thanh ngọt ngào đến nhũn cả tim hẳn vang lên. “ỪZ’ Vẻ mặt hắn vẫn nhàn nhạt như cũ, hai ngón tay giữ lấy con tôm vừa bóc sạch vỏ, đút vào cái miệng ăn nói dễ nghe kia. “Từ nay trở đi, nếu không biết nên chọn cái gì thì chỉ cần hỏi anh là được” “Em biết rồi” An Nhiên gật đầu, cảm thấy lân này mình lấy lòng ông xã đúng là rất sáng suốt, có †ôm ăn thật ngon! Ai nói chồng cô là loại đàn ông kiêu ngạo, gia trưởng? Nhìn cách hắn chăm chút từng miếng ăn cho vợ, ngay cả món gì vợ thích nhất hắn tuy không nói ra nhưng lại lặng lẽ ghi nhớ, trong lòng cô quả thực thấy rất ấm áp, ngọt đến tận xương tủy. Bản thân Tống Thành từ đầu bữa chưa ăn một miếng nào. Bóc tôm cho vợ xong, hắn lại ngồi chăm chú ngắm cô hưởng thụ món ngon, giống như hình ảnh đó cũng khiến hắn no bụng. An Nhiên vừa ngượng ngùng vừa xót hẳn, muốn gắp cho hắn miếng thịt bò. Không ngờ hản lại nhanh tay hơn, nắm lấy bàn tay đang cầm đũa của cô. Trên đầu đũa còn kẹp một nửa con tôm cản dở. Tống Thành không ngại, lập tức đưa đầu đũa về cái miệng đã mở sẵn, vui vẻ tiếp nhận miếng ngon “Hương vị hấp dẫn đấy” Hản liếm nhẹ khóe môi, lại chờ đợi một nửa con tôm nữa. “Đưa món này vào thực đơn” “Vâng” Ân Lãm cúi đầu ăn cơm, sắc mặt không hề biến đổi trước màn làm trò con bò của sếp tống nhà mình Người ta ăn cao lương mĩ vị nhiều rồi, bây giờ lại thích ăn đồ ăn thừa của vợ cơi Ai bảo hắn có gan mang vợ tới chỗ làm, cùng. nhau ân ân ái ái. Ân Lãm ngẫm nghĩ, lần sau đi ăn, nhất định phải dụ người kia tập luyện thói quen ăn uống lành mạnh này của sếp tổng! Có điều, anh lại thích ăn cay. Nếu bắt người kia ăn chung miếng thức ăn với anh, sợ là người ta sẽ sớm bị cay đến phù mỏ mất thôi! Bữa ăn hài hòa trôi qua, An Nhiên nghỉ buổi chiều. Sau khi làm bài thi xong, cô xin muốn đến cửa hàng áo cưới. Tống Thành dặn dò đủ thứ mới yên tâm cho cô ra cửa, còn bắt cô phải gọi cho Ngô Minh Châu đế cùng đi, lại đưa thêm cả tài xế. An Nhiên không quen cảm giác ngột ngạt này cho lắm, nhưng việc đi dạo phố lại khiến cô vui đến quên cả trời đất, Cô võ vai Tống Thành, vui vẻ nói: “Ông xã, anh cẩn thận như vậy, sau này chúng †a có con gái, em sẽ để anh phụ trách việc kén rể.” “Tại sao?” Tống Thành biết rõ nhưng vẫn vờ vịt hỏi An Nhiên tươi cười chọc chọc vào ngực hắn mấy cái “Anh có thấy ở khu vui chơi thường hay dựng một cái thước đo chiều cao người chơi không? Nếu cao bằng hoặc hơn chiều cao tiêu chuẩn, xin mời vào. Không bằng thì… rất tiếc!” “Ý em là lấy anh ra làm mẫu, thăng nhóc nào thấp hơn anh thì tống cổ, còn lại sẽ được vào vòng trong phải không?” Hắn hơi phụng phịu, dáng hắn có đẹp đến mấy, hóa ra trong mắt vợ, hẳn cũng chỉ có tác dụng như một cái thước đo chiều cao mà thôi! An Nhiên bật cười, vuốt ve bàn tay ấm áp của hẳn, nói “Tiêu chuẩn cứ lấy từ anh ra là được. Đẹp trai như anh, cao như anh, giỏi như anh, thông minh như anh, thương vợ yêu con như anh, đặc biệt chăm sóc tỉ mỉ như anh. Con rể như thế mới được duyệt!” Đến nước này thì Tống Thành không nhịn được nữa, lần thứ hai bật cười, ánh mắt tràn đầy. hạnh phúc. Vợ hẳn ngưỡng mộ hẳn như thế, hắn lấy làm vinh dự. Thế nhưng, hẳn vẫn nói: “Nếu thế thì em giống hệt mẹ, rất muốn can thiệp vào chuyện hôn nhân của con cái, ép nó theo ý mình” Lời lẽ trần thuật một sự thật nhưng lại ẩn ý nhắc nhở sâu xa làm An Nhiên giật mình, vội xem xét lại bản thân. Cô ngượng ngùng ôm hắn, thỏ thẻ: “Anh nói đúng. Em tính như vậy là không được. Thôi thì sinh con gái thông minh giống em, tự nó biết chọn một anh chồng tốt giống như cách mẹ nó đã làm là được.” ‘Vợ nhỏ ngoan ngoãn nhận sai, lại có ý thức sửa đổi theo cách hợp tình hợp lí như thế, Tống Thành càng thấy yêu thương nhiều hơn. Hắn rộng lượng nói: “Thôi được rồi, anh đứng ngoài canh cửa, ít ra cũng giúp con gái chúng ta loại bỏ bớt mấy gã tạp nham vớ vẩn. Ai bảo nó giống em như thế, xinh đẹp động lòng người, lại còn đáng yêu, quyến rũ, tâm tính thiện lương, rất mực hiểu chuyện, đi đến đâu cũng được người ta yêu thích, theo đuổi là phải” An Nhiên khúc khích cười, nhanh tay gắp thêm một miếng thịt, tự mình cắn một nửa rồi thưởng cho hắn phần còn lại Ân Lãm: “..”, hai tay vẫn tiếp tục bưng bát, ăn cơm. Hai vị tổ tông ơi, các người còn chưa có một con nòng nọc nào bơi đến đột nhập được vào trong quả trứng đâu! Ở đấy mà lo canh gác với chả kén rể! An Nhiên ăn cơm xong liền gọi điện cho Ngô Minh Châu, hẹn giờ và địa điểm gặp mặt. Hai người mới kịp nói với nhau vài câu, điện thoại của Minh Châu báo hiệu có tin nhản gửi đến. Cô vội vàng xem tin nhắn: “Rùa ơi, đến ăn cơm trưa với anh không?” Là tin nhắn của Diệp Phong. Sau sự cố bị Minh Châu bắt gặp đang thân mật với gái đẹp, Diệp Phong lập tức đổi tên cô trong danh bạ điện thoại thành “Rùa”. Lí do là gì thì anh nhất quyết không nói. Không những thế, anh còn nghĩ rằng nếu ai đó hỏi nhiều, anh sẽ đổi tên cô thành ốc sên, loài vật chậm chạp nhất quả đất! Minh Châu buông đũa, ngồi thừ người trước bát mì tôm xoăn tít, trong lòng cũng thấy nhớ anh. Thế nhưng nghĩ đến việc Diệp Phong thản nhiên mây mưa với phụ nữ khác trong phòng bệnh, cô lại dứt khoát xóa sạch tin nhắn vừa tới, sau đó lại kiên quyết kéo cái tên đó vào danh sách đen! Anh đẹp trai như thế, lại có lắm tiền nhiều của, là người đàn ông từng vào sinh ra tử, kinh nghiệm sống phong phú, ngập tràn hơi thở nam tính, quyến rũ đến chết người. Cho nên thế giới của anh rất khác với cô. Ngô Minh Châu tự biết mình chỉ là một tiểu thuyết gia chuyên viết những câu chuyện tình lãng mạn sến súa trên mạng, kiếm chút tiền lẻ sống qua ngày. Phương diện nào cô so với anh cũng đều trái ngược. Đời sống cá nhân của anh quá phức tạp, chắc chẩn đã từng ăn nắm với nhiều phụ nữ. Cô không quen với kiểu sống như thế, tốt nhất không nên có liên hệ gì, tránh cho sau này lại không nhịn được, một lần chứng kiến lại thêm một lân đau lòng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]