*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ống chết dấm chết dúi ở đâu? Bây giờ còn mò về làm cái gì? Điện thoại cũng không nghe!”
Hoàng Phương hung tợn trừng muốn rách con mắt, hàm răng sít lại làm cho từng tiếng đều phun qua kẽ răng vô cùng ghê rợn.
“Ông đem hết tiền cho cháu ngoại rồi chứ gì? Sau không vác xác đi luôn đi cho khuất mắt! Sao hả? Còn giương mắt mà nhìn à? Hay là muốn đánh tôi? Ông giỏi thì đánh đi, đánh chết tôi đi, khỏi phải nuôi tốn tiền!
Ông nghĩ thế chứ gì?”
Nguyễn Chính Quốc ném cái khăn xuống, vẫn giữ giọng ôn hòa: “Tôi giạn bà làm cái gì? Bà gả An Nhiên cho Tống Thành, tôi còn cảm ơn không kịp.”
Hoàng Phương lầm bầm không nói rõ nhưng trong lòng uất hận không tan. Đứa con hoang kia cướp mất của hai mẹ con bà đủ thứ, cướp tiền, cướp chồng, cướp mặt mũi… Bà nhất định phải đòi lại cho bằng được.
Ở quán cà phê sang trọng, nhạc nhẹ du dương, hai quý phu nhân gặp nhau tay bắt mặt mừng.
Trần Tuyết Mỹ đến trước, thấy Hạ Cẩm chưa đến, bà tranh thủ gọi cho người chị đang ngóng chờ tin tức.
Nhận được ý tứ của Trần Tuyết Mỹ, Trần Tuyết Hoa lập tức điên người: “Đúng là có mắt như mù, để xem con gái bà ta tìm được cái dạng người gì!”
“Đang muốn nhắm đến Cao Vĩnh Mạnh nhà em.”
Trần Tuyết Mỹ ngượng ngùng cười. “Nghe thế mà em ngượng quá, không biết nên nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bi-danh-trao-cua-tong-tai/1744779/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.