“Quả nhiên là trà ngon” An Nhiên nhẹ nhàng buông chén nước đã vơi, mỉm cười khen ngợi. “Cục trưởng sự nghiệp huy hoàng lại có thú vui phong nhã như vậy, thật khiến người người ngưỡng mộ.”
“Quá khen rồi”
Cục trưởng Bạch được người khác nâng lên mây, trong người rất mực thoải mái, xưa nay có anh hùng nào qua được ải mĩ nhân.
Trong lòng ông lại càng đồng tình với An Nhiên hơn.
Nghĩ đến Trần Tuyết Hoa sắp đến, ông lại thêm vài phần sốt ruột.
“Chuyện của cháu và Hoàng Kiên, chú càng nghĩ càng thấy thật đáng tiếc. Hoàng Kiên là cấp dưới của chú, cũng coi như con cháu trong nhà, cho nên chú thật mong nó được hạnh phúc. Nhưng hiện tại sự việc đều là ván đã đóng thuyền. Tốt nhất cả hai nên một lần ngồi lại, nói hết mọi chuyện để dứt khoát gọn gàng. Tuyệt đối đừng kéo dài thêm kẻo đêm dài lắm mộng”
Dứt khoát gọn gàng.
Bốn chữ này rơi vào đáy lòng An Nhiên, nặng tựa ngàn cân.
Hai hốc mắt cô chua xót, đỏ hoe. Bốn năm gần gũi, cuối cùng lại đi đến bước đường dứt khoát gọn gàng.
“Vâng” An Nhiên gượng cười, cố ngăn nước mắt chảy xuống. “Chỉ tại cháu bạc tình bạc nghĩa. Ơn của anh ấy, cháu nợ cả đời này không trả hết”
“Không, không. Đây không phải chuyện ai xin lỗi ai mà là do duyên nợ không đủ” Cục trưởng thở dài, trấn an cô. “Coi như hai đứa đi cùng nhau một đoạn đường tuổi trẻ, đến lúc hết duyên thì phải tách ra thôi.”
Nghe cục trưởng nói, trong lòng An Nhiên vô cùng khổ sở, chỉ biết lặng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bi-danh-trao-cua-tong-tai/1744738/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.