ngủ tiếp được. Cô lặng lẽ đi ra ngoài ban công, cảnh vật quen thuộc khiến cô mơ hồ, nhất thời không phân rõ được đâu là thực, đâu là mơ. 
Cuối cùng, đi một vòng, cô vẫn lại quay về đây. Nhà của bố đã không thể về, nhà Minh Châu cũng không thể. Tiền trong người cũng cạn, không thể tự mình thuê một chỗ ngủ. Cuối cùng vẫn đành để mặc cho Ân Lãm sắp xếp. 
Chẳng lẽ kiếp này đã định cô phải ở lại nơi đây, phải thuộc về người đàn ông đó? 
Muốn trốn cũng không thoát? 
Thậm chí, dù lí trí có oán hận thế nào thì thói quen vẫn không đổi, vẫn còn nhớ cảm giác ấm áp mỗi đêm vỗ về cô vào giấc ngủ Say. 
‘Vào khoảnh khắc gặp lại hắn trong văn phòng làm việc, cô đã biết trong mình có sự bất ổn. Bao nhiêu ấm ức, khó chịu lúc trước. 
chỉ vừa thấy bóng dáng hẳn xuất hiện liền âm thầm tan biến. Không cần biết hẳn có bao nhiêu đáng sợ, chỉ cần có hắn, cô bỗng sinh ra một ảo tưởng rằng hắn là núi vững vàng để cô tùy ý dựa. 
Chẳng lẽ bọn họ còn có thể quay đầu, thật sự như lời Tống Thành nói, một dao này đâm xuống cũng trút bỏ mọi oán hận. Chính tại hồ cá sấu, hai người kết oán, cũng sẽ tháo. 
bỏ mọi ràng buộc tại nơi đó. 
Rời khỏi đó, cô và hắn có thể bắt đầu lại từ đầu? 
Rốt cuộc Tống Thành vì điều gì lại cố chấp với cô như vậy? An Nhiên hoàn toàn không hiểu lí do khiến một người thuộc thành phần tinh anh của xã hội thượng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bi-danh-trao-cua-tong-tai/1744735/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.