Tống Thành không giải thích nhiều lời, hẳn đứng trên mỏm đá, nhìn đăm đảm một vùng nước phía xa. Gió lồng lộng thổi làm áo khoác của hắn bay phần phật, tạo nên khí thế uy nghiêm khác thường. 
Hän trầm giọng hạ lệnh: *Nơi này để cho người khác tiếp quản, đẩy mạnh tìm kiếm, tranh thủ khi trời còn sáng. Ân Lãm, cậu quay về công ty xử lý công việc.” 
“Còn anh?” 
“Tôi tìm thêm vài nơi khác.” 
Ân Lãm nhìn đến vết thương trên ngực. 
Tống Thành, không thể nào yên tâm khi để hẳn ở đây một mình. Tống Thành bình thường làm việc thì chắc chắn nhưng đứng trước cơ hội bất ngờ hay tình huống cấp bách thường quả quyết lao theo trực giác, không hề biết run sợ. 
“Công ty có bọn Tường Vi rồi, em ở lại cùng anh” Vì tương lai của toàn bộ mấy nghìn nhân sự ở tập đoàn NC, Ân Lãm dứt khoát không để sếp mình lại liều lĩnh trong tình trạng sức khỏe như thế này. 
“Tường Vi?” Tống Thành nhíu mày. 
“Người lúc trước đã bị đuổi việc ư?” 
Ân Lãm vội vàng thanh minh: “Mới chuyển công tác thôi” Ông nội ơi, người ta làm việc có thâm niên tới sáu năm, sao nói đuổi là đuổi được. “Cô ấy rất có năng Ì chuyển sang bộ phận khác vẫn làm tốt công việc.” 
Cho nên thân là đại tổng quản, nhận cái lệnh đuổi người của Tống Thành, Ân Lãm có phần không nỡ. 
Tống Thành cực kì không thích phụ nữ đặt tham vọng trên người hắn, lạnh nhạt nói: “Thu hồi dần quyền lực của cô ta lại, khoanh vùng rồi triệt tiêu.” 
Ân Lãm kinh ngạc: “Vì sao?” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bi-danh-trao-cua-tong-tai/1744725/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.